Qua nỗi nhớ của nhà thơ - một người con phải sống xa quê - cảnh sắc Gò Me hiện lên như thế nào?Qua nỗi nhớ của nhà thơ - một người con phải sống xa quê - cảnh sắc Gò Me hiện lên vừa bình dị, thân thuộc, vừa sinh động, lung linh Tổng hợp đề thi học kì 1 lớp 7 tất cả các môn - Kết nối tri thức Toán - Văn - Anh - Khoa học tự nhiên... Quảng cáo
Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn
Dàn ý 1. Mở bài Giới thiệu ngắn gọn về tác giả, tác phẩm Khái quát vấn đề: qua nỗi nhớ của nhà thơ - một người con phải sống xa quê - cảnh sắc Gò Me hiện lên tươi đẹp 2. Thân bài - Không gian: được khắc họa với những cảnh vật rộng lớn, mênh mông (bể, triền đê, ruộng lúa, ao làng). - Âm thanh: sống động, giàu nhạc điệu (âm thanh leng keng của tiếng nhạc ngựa, róc rách của ao làng, lao xao của vườn mía, nhẹ nhàng của mái lá,…) - Ánh sáng hiện lên phong phú với nhiều màu sắc, cung bậc của những quãng thời gian khác nhau trong ngày: ánh sáng trầm tĩnh của đốm hải đăng tắt, lóe; ánh sáng chói rực của mặt trời; ánh sáng lung linh của vầng trăng khuya. - Cảnh vật Gò Me hiện lên với sự trong mát, bình yên, giản dị của miền quê thân thiện: + Nằm dưới hàng me, nghe tre thổi sáo + Bướm chim bay lượn rập rờn + Chim cu gáy giữa trưa hanh nồng + Gió dìu xao xuyến bờ tre → Thiên nhiên Gò Me hiện lên như một bức tranh phong cảnh tươi đẹp với đầy đủ màu sắc trong mát của cây cối, âm thanh sinh động của tiếng chim và những hình ảnh động rập rờn của bươm bướm hay những chiếc lá đong đưa trong chiều hè. 3. Kết bài Tổng kết lại vấn đề Bài mẫu 1 Qua nỗi nhớ của nhà thơ - một người con phải sống xa quê - cảnh sắc Gò Me hiện lên vừa bình dị, thân thuộc, vừa sinh động, lung linh. Không gian được khắc họa với những cảnh vật rộng lớn, mênh mông như “bể, triền đê, ruộng lúa, ao làng”. Âm thanh nơi đây sống động, giàu nhạc điệu: âm thanh leng keng của tiếng nhạc ngựa, róc rách của ao làng, lao xao của vườn mía, nhẹ nhàng của mái lá… Ánh sáng hiện lên phong phú với nhiều màu sắc, cung bậc của những quãng thời gian khác nhau trong ngày. Ánh sáng trầm tĩnh của đốm hải đăng tắt, lóe; ánh sáng chói rực của mặt trời; ánh sáng lung linh của vầng trăng khuya. Cảnh vật Gò Me hiện lên với sự trong mát, bình yên, giản dị của miền quê thân thiện: nằm dưới hàng me, nghe tre thổi sao; bướm chim bay lượn rập rờn; chim cu gáy giữa trưa hanh nồng; gió dìu xao xuyến bờ tre… Như vậy, thiên nhiên Gò Me hiện lên như một bức tranh phong cảnh tươi đẹp với đầy đủ màu sắc trong mát của cây cối, âm thanh sinh động của tiếng chim và những hình ảnh động rập rờn của bươm bướm hay những chiếc lá đong đưa trong chiều hè. Bài mẫu 2 Gò Me, mảnh đất quê hương bình dị, đã in sâu trong tâm hồn tác giả, trở thành nguồn cảm hứng để viết nên những vần thơ đẹp đẽ. Qua bài thơ, hình ảnh Gò Me hiện lên không chỉ là một miền ký ức tươi đẹp mà còn mang nỗi nhớ tha thiết của một người con phải sống xa quê. Bằng tình yêu quê hương, tác giả đã vẽ nên bức tranh Gò Me vừa giản dị, vừa nên thơ qua những cảm nhận tinh tế về cảnh sắc nơi đây. Gò Me hiện lên với những cảnh vật đặc trưng của làng quê Việt Nam: bể, triền đê, ruộng lúa, ao làng. Những hình ảnh quen thuộc này mở ra một không gian rộng lớn, mênh mông, tạo cảm giác thoáng đãng và bình yên. Đó là nơi mà con người có thể hòa mình vào thiên nhiên, cảm nhận sự bao dung và hiền hòa của đất trời. Không chỉ có không gian, Gò Me còn tràn đầy sức sống với những âm thanh đặc trưng: tiếng nhạc ngựa leng keng, âm thanh róc rách của ao làng, tiếng lao xao của vườn mía, tiếng xào xạc nhẹ nhàng của mái lá. Những âm thanh ấy không chỉ mang tính chất miêu tả mà còn góp phần làm nổi bật sự nhộn nhịp, tươi vui của một vùng quê đầy sức sống. Tác giả đã tái hiện ánh sáng ở Gò Me qua nhiều thời điểm khác nhau trong ngày, làm nổi bật vẻ đẹp đa dạng của miền quê này. Đó là ánh sáng trầm tĩnh của đốm hải đăng, ánh sáng chói rực của mặt trời buổi trưa, và ánh sáng lung linh, huyền ảo của vầng trăng khuya. Qua sự miêu tả tinh tế, Gò Me như được khoác lên mình những sắc thái khác nhau, lúc rực rỡ, lúc dịu dàng, đầy thơ mộng. Những hình ảnh cụ thể về thiên nhiên Gò Me càng làm rõ nét sự trong trẻo và bình yên nơi đây. Dưới hàng me, tiếng tre thổi sáo vang lên dịu dàng. Những bướm, chim bay lượn rập rờn tạo nên khung cảnh sống động. Tiếng chim cu gáy giữa trưa hanh nồng, hơi gió dìu xao xuyến bờ tre làm dịu mát cả không gian. Tất cả những hình ảnh ấy hòa quyện với nhau, vẽ nên một bức tranh phong cảnh tươi đẹp, nơi cây cối xanh tươi, âm thanh trong trẻo và mọi thứ đều toát lên vẻ yên bình, thân thuộc. Qua nỗi nhớ của tác giả, Gò Me không chỉ hiện lên như một miền quê tươi đẹp mà còn là biểu tượng cho tình yêu và sự gắn bó sâu sắc với quê hương. Cảnh sắc ấy không chỉ sống trong những vần thơ mà còn mãi lưu giữ trong tâm hồn của mỗi người con xa xứ. Bài thơ không chỉ khắc họa vẻ đẹp của Gò Me mà còn gợi nhắc chúng ta về giá trị thiêng liêng của quê hương trong lòng mỗi con người. Bài mẫu 3 Gò Me, mảnh đất quê hương bình yên, đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận để tác giả viết nên những vần thơ tràn đầy cảm xúc. Trong nỗi nhớ của một người con phải sống xa quê, Gò Me hiện lên với vẻ đẹp tươi sáng, giản dị mà thân thuộc. Từng cảnh vật, âm thanh, ánh sáng nơi đây không chỉ là ký ức mà còn là biểu tượng của một miền quê yên bình, giàu sức sống. Cảnh sắc Gò Me được tác giả khắc họa qua không gian rộng lớn, mênh mông, đặc trưng của vùng quê Việt Nam. Những hình ảnh quen thuộc như bể, triền đê, ruộng lúa, ao làng xuất hiện trong thơ, mở ra một bức tranh thiên nhiên bao la và thoáng đãng. Đó không chỉ là những khung cảnh bình dị mà còn là nơi lưu giữ bao kỷ niệm đẹp đẽ, gắn bó với tuổi thơ của mỗi người con xa quê. Không gian ấy, tuy giản dị, lại khiến lòng người dạt dào cảm xúc khi nghĩ về sự êm đềm và hiền hòa của quê hương. Không chỉ đẹp ở khung cảnh, Gò Me còn mang đến sự sống động qua những âm thanh đặc trưng, giàu nhạc điệu. Tiếng leng keng của nhạc ngựa, âm thanh róc rách của ao làng, hay tiếng lao xao của vườn mía đều gợi lên một không gian sống tràn đầy sinh khí. Đặc biệt, những âm thanh nhẹ nhàng như tiếng lá xào xạc trên mái lá hay tiếng gió thoảng qua bờ tre làm nổi bật sự bình yên, dung dị của miền quê. Tất cả những âm thanh ấy như hòa quyện lại, tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên, vừa ấm áp vừa gần gũi, khiến người xa quê không khỏi bồi hồi. Ánh sáng cũng là một yếu tố được tác giả miêu tả đầy tinh tế, mang đến cho bức tranh Gò Me nhiều sắc thái phong phú. Trong bài thơ, ánh sáng được khắc họa qua từng thời điểm trong ngày: từ sự trầm tĩnh, dịu dàng của đốm hải đăng đến ánh sáng rực rỡ, chói chang của mặt trời buổi trưa, và cuối cùng là vẻ huyền ảo, lung linh của vầng trăng khuya. Sự biến chuyển của ánh sáng không chỉ tô điểm thêm vẻ đẹp cho Gò Me mà còn thể hiện sự chuyển động của thời gian, làm cho không gian quê hương càng thêm sống động, gần gũi. Không chỉ dừng lại ở những hình ảnh lớn, tác giả còn đi sâu vào từng chi tiết nhỏ để khắc họa vẻ đẹp bình yên, giản dị của Gò Me. Đó là hình ảnh bướm và chim bay lượn rập rờn trên bầu trời trong xanh, là tiếng chim cu gáy giữa trưa hanh nồng, hay cảm giác dịu mát khi nằm dưới hàng me, lắng nghe tiếng tre thổi sáo trong gió. Gò Me hiện lên như một bức tranh phong cảnh trong trẻo, nơi từng chi tiết nhỏ đều chứa đựng vẻ đẹp hài hòa của thiên nhiên và sự gần gũi của con người. Với cách miêu tả tinh tế và cảm xúc dạt dào, bài thơ không chỉ tái hiện cảnh sắc Gò Me mà còn thể hiện tình yêu sâu sắc của tác giả dành cho quê hương. Gò Me trong thơ không chỉ là một miền đất cụ thể mà còn là biểu tượng của những giá trị quê hương giản dị, thân thuộc nhưng vô cùng thiêng liêng. Bức tranh thiên nhiên ấy không chỉ sống trong ký ức của tác giả mà còn chạm đến trái tim của người đọc, khơi gợi tình yêu và sự trân trọng đối với quê hương, nơi đã nuôi dưỡng tâm hồn và ký ức mỗi con người.
Quảng cáo
|