Em hãy phân tích nhân vật mà mình yêu thích trong truyện ngắn Bầy chim chìa vôi của Nguyễn Quang ThiềuNguyễn Quang Thiều rất am hiểu tâm lí trẻ thơ, ông đã rất thành công xây dựng hình tượng hai nhân vật Mên và Mon. Tổng hợp đề thi giữa kì 1 lớp 7 tất cả các môn - Kết nối tri thức Toán - Văn - Anh - Khoa học tự nhiên Quảng cáo
Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn
Bài mẫu 1 Nguyễn Quang Thiều rất am hiểu tâm lí trẻ thơ, ông đã rất thành công xây dựng hình tượng hai nhân vật Mên và Mon. Là anh cả trong nhà, Mên tỏ ra là cậu bé hiểu chuyện, lo lắng và quan tâm tới em trong cuộc sống, từ việc giải đáp những câu hỏi liên tiếp của Mon đến việc dặn dò Mon giữ bí mật về đàn chìa vôi. Mên thể hiện được phần trưởng thành hơn trong mọi quyết định. Ngay từ cuộc trò chuyện đầu tiên giữa hai đứa trẻ, ta thấy được sự lo lắng của hai anh em. Mên quan tâm và tỏ ra người lớn: “Một tia chớp phóng ra từ đâu đó và chạy lan trên trời như một cái rễ cây khổng lồ. - Thế mà cũng nhìn – Thằng Mên bực tức – Cái bù nhìn buổi chim chứ người đâu mà người. - À đúng rồi!” Rõ ràng Mên cũng sợ nhưng sự gan dạ, cùng với tình thương với lũ chim đã khiến cho Mên tiếp thêm sức mạnh để thoát khỏi sự sợ hãi trước sấm sét. Trong cuộc phiêu lưu, Mên như một người thuyền trưởng, chỉ đạo em vượt bão táp, mặc dù đối mặt với sợ hãi, nguy hiểm. Mên ý thức được trách nhiệm của người anh cả, Mên đã không khóc bởi em biết nếu em khóc thì Mon cũng sẽ khóc và Mên đã cố gắng bình tĩnh cùng em trai vượt qua nguy hiểm: “Thằng Mên hổn hển. Nếu không có em nó ở đó chắc nó đã òa khóc. Nó tháo chiếc mũ lá của mình đội cho đứa em và nói: - Phải thả cái mái chèo mà chèo, không đò trôi mất. Hai đứa trẻ nắm tay nhau lảo đảo đi trên những tấm ván cập kênh trong lòng đò xuống phía mái chèo. Phải rất vất vả chúng mới hạ được cái mái chèo gỗ to và nặng xuống nước. Mái chèo gặp nước xiết trở nên nặng khủng khiếp. Hai đứa bé không sao quậy nổi mái chèo. Mưa vẫn rầm rập. Dòng sông dâng lên nghiêng ngả. Trôi đến đoạn sông cách bến đò lang hai đứa bé chừng gần hai cây số con đò mới dạt được vào bờ”. Đọc đến đây, chắc hẳn chúng ta ai cũng thầm cầu mong cho lũ trẻ ngây thơ vượt được cơn giông tố, bởi chúng cũng như đàn chim nhỏ bé kia có thể bị dòng nước hung tàn cuốn trôi. Đến khi, chúng dạt vào bờ là lúc ta “thở phào nhẹ nhõm”: bọn trẻ đã an toàn. Mên đã rất cố gắng để an ủi và bảo vệ em. Hai anh khóc bởi xúc động, hai anh em đã mất cả đêm để lo lắng cho bầy chìa vôi, lo chúng sẽ bị dòng nước xoáy to nuốt chửng. Và chính chúng cũng không biết tại sao chúng khóc, bởi xúc động, bởi sự mong ngóng: “Hình như chúng nghe thấy trong ngực mình nhịp đập của những trái tim hối hả nhưng đều đặn. Cuối cùng toàn thể bầy chim non đã thực hiện được tốt đẹp chuyến bay đầu tiên kì vĩ và quan trọng nhất trong đời. Những đôi cánh yếu ớt đã hạ xuống bên một lùm dứa dại bờ sông. Hai anh em thằng Mên vẫn đứng không nhúc nhích. Trên gương mặt tái nhợt vì nước mưa của chúng hừng lên ánh ngày. Thằng Mên lặng lẽ quay lại nhìn em nó. Và cả hai đứa bé nhận ra chúng đã khóc từ lúc nào”. Mỗi đứa trẻ đều cảm nhận thế giới theo một cách riêng. Nguyễn Quang Thiều đã mượn chính đôi mắt trong sáng của lũ trẻ để cảm nhận chính thế giới của chúng. Bài mẫu 2 Là em của Mên, Mon hồn nhiên và có phần ngây thơ hơn anh. Trong các cuộc trò chuyện ta có thể thấy với anh trai Mon rất lễ phép. Mon cũng như Mên, rất lương thiện khi thương lũ chim ngoài bãi, sợ đàn chim sẽ bị nước cuốn trôi. Mon là người em ngoan ngoãn, thức dậy và gọi anh, chia sẻ với anh mọi suy nghĩ. Mon nhắc Mên về lũ chim chìa vôi ngoài bãi. Mon hành động theo trái tim một đứa trẻ, chính điều ấy đã giúp cho ta cảm thấy được sự thánh thiện trong con người em. Như mọi đứa trẻ khác tò mò về tự nhiên, Mon cũng thế. Em lần lượt thắc mắc đặt các câu hỏi liên tiếp với người anh của mình. Chính em là người gợi mở dẫn bạn đọc tới với đàn anh trai mọi chuyện, ta có thể tưởng tượng ra em hẳn sẽ là một cậu bé hiếu động với hàng vạn “câu hỏi vì sao”. Tất cả những thắc mắc của em đều xoay quanh đàn chìa vôi giữa sông… Trong phần hai, chính Mon cũng đề nghị Mên đi cứu bầy chìa vôi: “Tổ chim ngập mất anh ạ. Mình phải mang chúng vào bờ, anh ạ”. Lời đề nghị của Mon đã khiến cho Mên quyết định đi cứu bầy chìa vôi. Mon mặc dù rất thương đàn chim nhưng em vẫn là một đứa trẻ nên vẫn sợ hãi bởi sấm chớp và những thứ siêu nhiên do trí tưởng tượng của em. Có lẽ, sự đồng hành và tin tưởng anh trai đã khiến Mon tiếp thêm động lực, em không còn run và sợ nữa. Hai đứa trẻ với suy nghĩ ngây thơ là cứu đàn chìa vôi đã trốn bố mẹ đội mưa, chèo đò ra sông. Hành trình ấy khiến cho ta đôi lúc lo lắng cho sự an toàn của lũ trẻ. Bởi dòng nước của sông Đáy vào mùa lũ cũng không hiền hòa như vẻ dịu dàng ngày thường của nó. “Mái chèo gặp nước xiết trở nên nặng khủng khiếp. Hai đứa bé không sao quậy nổi mái chèo. Mưa vẫn rầm rập. Dòng sông dâng lên nghiêng ngả.”. Hai anh em mất sào đò là lúc bạn đọc nín thở theo hành trình nguy hiểm của hai anh em: “Hai đứa trẻ nắm tay nhau lảo đảo đi trên nhữn tấm ván cập kênh trong lòng đò xuống phía mái chèo. Phải rất vất vả chúng mới hạ được cái mái chèo gỗ to và nặng xuống nước…”. Trong lúc nguy hiểm như vậy Mon đã khóc, nhưng em không thừa nhận với anh, chỉ vì sợ anh lo lắng, sợ sẽ khiến anh khóc theo mình. Một chi tiết đắt giá, cho thấy được tấm lòng của em dành cho anh trai mình, mặc dù là một đứa trẻ có phần ngây thơ nhưng em rất hiểu chuyện. Chắc hẳn Mon đã rất sợ hãi, nhưng chính sự yêu thương và tấm lòng lương thiện của hai anh em đã giúp chúng vượt qua được sức mạnh của mưa bão: “Trôi đến đoạn sông cách bến đò làng hai đứa bé chừng gần hai cây số con đò mới dạt được vào bờ. - Vào bờ rồi anh ơi – Thằng Mon kêu lên sung sướng.” Mon là đứa trẻ cảm xúc buồn vui rõ ràng, sự sung sướng của em rất dễ hiểu. Hai anh em đã có một hành trình đáng nhớ, đã vượt qua bão tố. Hành trình ấy sẽ trở thành một kỉ niệm tuổi thơ của hai em, và đó cũng là bí mật nhỏ của cả hai. Vượt qua những nguy hiểm chúng vẫn là những đứa trẻ ngây thơ, vẫn lo lắng cho đàn chim, mặc dù chính mình vừa gặp phải nguy hiểm. Khi thấy đàn chim tung cánh bay trên bầu trời cả hai đều khóc bởi hạnh phúc, cả hai đã lo lắng, mạo hiểm, mong ước của hai em đã được thực hiện. Sau đó, anh Mên hỏi lí do khocs, sự phụng phịu ngại ngùng của Mon làm em đáng yêu hơn bao giờ hết. Một chi tiết nhỏ nhưng ta thấy được sự tinh tế và am hiểu tâm lí trẻ thơ của tác giả. Nguyễn Quang Thiều rất am hiểu tâm lí trẻ thơ, tác giả đã xây dựng được hai hình tượng nhân vật hai đứa trẻ ngây thơ, yêu thiên nhiên, biết lắng nghe thế giới tự nhiên. Và có lẽ, chỉ những đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ mới đồng cảm và cảm nhận được linh hồn mà thế giới tự nhiên đem tới.
Quảng cáo
|