Cảm nhận tùy bút Tháng Giêng, mơ về trăng non rét ngọt của Vũ Bằng.Vũ Bằng là một cây bút sở trường về truyện ngắn, tùy bút và bút kí. Tổng hợp đề thi học kì 1 lớp 7 tất cả các môn - Kết nối tri thức Toán - Văn - Anh - Khoa học tự nhiên... Quảng cáo
Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn
Bài mẫu 1 Vũ Bằng là một cây bút sở trường về truyện ngắn, tùy bút và bút kí. Văn của ông vừa có nét tinh tế, đặc sắc của một cây bút am hiểu tường tận về cuộc sống, vừa có cái đằm thắm, mặn mà của một tâm hồn yêu thương quê hương đất nước tha thiết, nồng nàn. Tháng Giêng, mơ về trăng non rét ngọt là một sáng tác tiêu biểu cho văn phong Vũ Bằng. Thiên tùy bút Tháng Giêng, mơ về trăng non rét ngọt mở đầu bằng những cảm xúc rạo rực, ngất ngây của nhà văn trước mùa xuân Bắc Việt. Trong dòng cảm xúc của Vũ Bằng, không khí và cảnh sắc mùa xuân đất Bắc trong những ngày đầu tháng giêng hiện lên thật đẹp – một vẻ đẹp riêng biệt, độc đáo khó quên. Đó là mùa xuân có mưa riêu riêu, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, có tiếng trống chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa, có câu hát huê tình của cô gái đẹp như thơ mộng… Chao ôi, cái mùa xuân Bắc Việt, có lẽ là cái không khí và cảnh sắc mùa xuân trước năm 1945 được gợi nhớ lại trong lòng một người con xa quê như Vũ Bằng. Nó gợi ta nhớ đến những câu thơ nổi tiếng của Nguyễn Bính: Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy Hội chèo làng Đặng đi qua ngõ Mẹ bảo thôn Đoài hát tối nay (Mưa xuân) Mùa xuân về đem đến bao sự đổi thay kì diệu, làm bừng lên bao sắc xuân, và nhất là trỗi dậy bao sức sống trong lòng người. Nó làm cho người ta muốn phát điên lên, muốn mở cửa đi ra ngoài, muốn có cái thú giang hồ đó đây mà thưởng ngoạn mùa xuân, cảm thấy không cần uống rượu mạnh cũng như lòng mình say sưa. Mùa xuân làm cho nhựa sống ở trong người căng lên như máu căng trong lộc của loài nai, như mầm non của cây cối, nằm im mãi không chịu được, phải chồi ra thành những cái lá nhỏ li ti. Đặc biệt, mùa xuân về làm cho người ta “sống” lại và “thèm khát yêu thương”. Mùa xuân về khiến cho không khí gia đình đoàn tụ êm đềm, lòng người ấm lạ, ấm lùng, và trong lòng thì cảm thấy như có không biết bao nhiêu là hoa mới nở, bướm ra ràng mở hội liên hoan. Đó là cảm xúc say mê, rạo rực đến ngất ngây của một con người luôn khát khao mong chờ mùa xuân, đón nhận mùa xuân với tất cả tình yêu nồng nhiệt của mình. Giọng văn sôi nổi, tha thiết của Vũ Bằng đã truyền sang người đọc khiến ta hình như cũng thấy rạo rực và ngất ngây. Một mùa xuân thật đẹp (mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến) được cảm nhận bằng một tâm hồn rất tinh tế và nhạy cảm của Vũ Bằng. Dường như tác giả đã hòa nhập lòng mình vào cảnh, để thấy được cái mưa riêu riêu, gió lành lạnh, cả tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, tiếng trống chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa và cả âm điệu trữ tình sâu lắng ngọt ngào của câu hát huê tình của cô gái đẹp như thơ mộng. Không chỉ cảm nhận mùa xuân bằng những giác quan quen thuộc, nhà văn còn cảm nhận mùa xuân bằng tất cả những giác quan, những cảm xúc đặc biệt nhất của tâm hồn. Sự cảm nhận ấy được diễn tả bằng những câu văn rất giàu hình ảnh và gợi cảm với một loạt các hình ảnh so sánh liên tưởng đầy ấn tượng: “Thú giang hồ” được cảm nhận êm ái nhớ nhung; nhựa cây cối, nằm im mãi không chịu được, phải chồi ra thành những cái lá nhỏ li ti giơ tay vẫy những cặp uyên ương đứng cạnh; tình cảm gia đình đầm ấm khiến lòng người vui sướng được nhà văn liên tưởng với cảnh không biết bao nhiêu là hoa mới nở, bướm ra ràng mở hội liên hoan. Ngòi bút của nhà văn đặc biệt tinh tế khi miêu tả cảnh sắc và không khí mùa xuân từ sau ngày rằm tháng giêng. Con mắt tinh tường của ông đã phát hiện ra những chuyển biến (dù rất là nhỏ) của màu sắc và không khí bầu trời, mặt đất, cây cỏ trong một thời gian ngắn ngủi từ đầu tháng qua rằm: Đào hơi phai nhưng nhụy vẫn còn phong, cỏ không mướt xanh nhưng lại nức một mùi hương man mát; bầu trời không còn đùng đục như màu pha lê mờ, sáng dậy thấy những vệt xanh tươi hiện ra ở chân trời chuyển sang trong trong có những làn sóng hồng rung động như cánh con ve mới lột; trên giàn hoa lí, vài con ong siêng năng đã bay đi kiếm nhị hoa. Cảnh sắc mùa xuân vốn đã đẹp vì mưa riêu riêu, gió lành lạnh, tiếng trống chèo, câu hát huê tình, đến đây càng đẹp hơn. Đến mức chính tác giả cũng phải thốt lên Đẹp quá di, mùa xuân ơi – Mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến. Mùa xuân ấy lắng đọng mãi, ngân nga mãi trong lòng người, để hôm nay, xa quê hương, một nỗi niềm nhớ thương quê hương đến cồn cào, da diết cứ dâng lên hóa thành dòng cảm xúc ngọt ngào tươi mát, đằm thắm, dệt nên thiên tùy bút này. Bài mẫu 2 Bài văn "Tháng giêng, mơ về trăng non rét ngọt" của Vũ Bằng đã để lại trong tôi những dư âm sâu sắc. Khám phá qua từng đoạn văn, tôi không chỉ bị cuốn hút bởi vẻ đẹp huyền bí của mùa xuân miền Bắc nói chung và Hà Nội nói riêng mà còn được chìm đắm trong những cảm xúc đặc biệt mà tác giả dành cho thiên nhiên, cho đất trời khi bước sang mùa xuân. Tác giả bắt đầu bài viết bằng một lời tuyên bố mạnh mẽ về tình cảm của mọi người đối với mùa xuân: "Tự nhiên như thế: ai cũng chuộng mùa xuân." Từ câu này, tôi cảm nhận được không khí ngọt ngào và hân hoan của mùa xuân, như một lời kêu gọi tình yêu và sự trân trọng đối với thời gian này. Những đoạn văn tiếp theo của tác giả không chỉ mô tả sắc xuân mà còn làm nổi bật cảnh đẹp hùng vĩ, tình xuân mộng mơ. Với từng chi tiết mô tả chân thực, tôi cảm nhận được sự tận tâm và chân thành của Vũ Bằng trong việc chuyển tải những hình ảnh tươi mới, ngát hương của mùa xuân. Đọc giữa những dòng văn, tôi cảm thấy như mình đang lang thang giữa bức tranh thiên nhiên tươi mới, hòa mình vào không khí bình yên và tràn đầy sức sống. Không chỉ là một tác phẩm miêu tả, bài viết còn là biểu hiện rõ nét của tình yêu và sự gắn bó của tác giả với Hà Nội. Từ những từ ngữ chân thành, những hình ảnh sống động, tôi hiểu rằng Vũ Bằng không chỉ viết về mùa xuân, mà còn là về mối quan hệ sâu sắc giữa ông và đất đai, giữa ông và thành phố mình yêu thương. Cuối cùng, đoạn kết của bài viết là một bức tranh tuyệt vời về thiên nhiên mùa xuân, nhấn mạnh vào vẻ đẹp tinh khôi sau rằm tháng giêng. Đây không chỉ là một cái kết hoàn hảo cho bài viết mà còn là sự kết nối hài hòa giữa tác giả và mùa xuân, làm cho tôi cảm nhận được sự hoàn thiện và trọn vẹn của bức tranh mà Vũ Bằng muốn truyền đạt. Như vậy, thông qua bài viết này, tôi đã không chỉ đắm chìm trong vẻ đẹp của mùa xuân mà còn hiểu rõ hơn về tâm hồn, tình cảm và tình yêu của Vũ Bằng đối với mảnh đất Hà Nội thân thương. Bài mẫu 3 Qua ngòi bút của Vũ Bằng, mùa xuân ở miền Bắc nói chung và Hà Nội nói riêng vừa đẹp, vừa mang đặc trưng riêng của một vùng đất có khí hậu, thời tiết khá đặc trưng cho tiết xuân, khí xuân. Đưa lại cho người đọc những rung cảm đặc biệt trước thiên nhiên, đất trời và gợi lên trong mỗi chúng ta một niềm mong nhớ về mùa xuân, mong nhớ về những nét đẹp của thiên nhiên cũng là cách làm cho tâm hồn của chúng ta thêm đẹp hơn. Mở đầu văn bản, nhà văn khẳng định cảm xúc trước thiên nhiên bốn mùa bằng câu văn chắc nịch: Tự nhiên như thế: ai cũng chuộng mùa xuân. Viết một câu văn có 9 chữ mà ngắt thành hai vế như thế với cây bút tài hoa Vũ Bằng là cả một sự trăn trở, cái trăn trở của con người sinh ra từ Hà Nội, gắn bó với Hà Nội từ thuở ấu thơ cho đến khi trưởng thành, nhớ nhung Hà Nội trong khắc khoải. Sang đoạn 2 của văn bản, sắc xuân, cảnh xuân, tình xuân đan xen trong nhau, hoà quyện cùng nhau, gắn bó, tha thiết. Biết bao nhiêu tính từ, bao nhiêu từ so sánh, từ miêu tả, từ biểu cảm được tác giả sử dụng khéo léo trong đoạn 2 này, thể hiện một tình yêu nồng nhiệt với mùa xuân. Điệp ngữ mùa xuân nhắc lại 3 lần với 3 phạm vi khác nhau: Mùa xuân của tôi – mùa xuân Bắc Việt, mùa xuân Hà Nội. Để khẳng định mùa xuân của tôi, nhà văn đi từ không gian rộng, mơ hồ – mùa xuân Bắc Việt đến hẹp, cụ thể – mùa xuân Hà Nội. Cả không gian thương nhớ đó đã thu gọn trong trái tim của nhà văn, những câu văn tùy bút như có thơ, có nhạc, có cả tâm tình thương nhớ. Chỉ có người Hà Nội mới cảm nhận được khí hậu, thời tiết mang đặc trưng riêng của Hà Nội: mùa xuân có mưa riêu riêu, gió lành lạnh… Riêu riêu, lạnh lạnh là những từ láy tính từ miêu tả cảm giác, cảm nhận của tác giả. Miêu tả rõ nét và tinh tế như thế mới thấy tác giả gắn bó, yêu quý Hà Nội đến nhường nào. Có yêu quý, thương nhớ thì dù xa cách vẫn cảm nhận chi li từng thời khắc của trời xuân như thế. Bài mẫu 4 "Tháng Giêng, mơ về trăng non rét ngọt" không chỉ là một tác phẩm văn học mà còn là một hành trình tinh thần, nơi tác giả Vũ Bằng đã biến từng trang văn thành một bức tranh sống động về mùa xuân đất Bắc. Từ đầu bài viết, tôi như bước chân vào một thế giới màu sắc, nơi không khí và cảnh sắc mùa xuân trong những ngày đầu tháng giêng được tả chi tiết, rực rỡ và gần gũi với từng độc giả. Tác giả không chỉ đơn thuần mô tả vẻ đẹp tự nhiên của mùa xuân, mà còn đưa người đọc đến với những trạng thái cảm xúc sâu sắc. Mùa xuân miền Bắc không chỉ là hình ảnh những bông hoa nở rộ hay những tia nắng ấm áp. Đó là những trải nghiệm độc đáo như cảm giác mưa riêu riêu, hương gió lành lạnh, âm thanh nhạn kêu vang trong đêm, và cả những giai điệu trống chèo vọng từ những làng xóm xa xôi. Tất cả những yếu tố này hòa quyện tạo nên bức tranh tuyệt vời của một mùa xuân đậm đà bản sắc văn hóa. Ngoài ra, tác giả còn tinh tế khi bộc lộ cảm xúc cá nhân trước vẻ đẹp tinh khôi của mùa xuân. Cụm từ "Tôi yêu..." không chỉ là một lời khẳng định, mà còn là cầu nối giữa tác giả và độc giả, như một lời mời gọi họ cùng nhìn nhận và trải nghiệm vẻ đẹp đầy ấn tượng này.
Tác phẩm không chỉ dừng lại ở việc mô tả những đặc trưng nổi bật của mùa xuân, mà còn mở rộng tầm nhìn để nhận biết sự thay đổi nhỏ nhất của màu sắc và không khí từ đầu tháng đến sau rằm tháng giêng. Tác giả đã chú ý đến những biến động nhỏ trong bức tranh tự nhiên, tạo nên một sự nhạy bén và tinh tế trong cách miêu tả. Đọc "Tháng Giêng, mơ về trăng non rét ngọt," tôi không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp huyền bí của mùa xuân mà còn trải qua một hành trình tâm lý, nơi tâm hồn tác giả và độc giả giao thoa, tạo nên một liên kết mạnh mẽ và sâu sắc với mùa xuân và những cung bậc cảm xúc mà nó mang lại. Bài mẫu 5 Trong "Tháng giêng, mơ về trăng non rét ngọt" của Vũ Bằng, tôi đã được đắm chìm trong một thế giới mùa xuân đầy sắc màu và cảm xúc, không chỉ là của miền Bắc nói chung mà còn là của Hà Nội nói riêng. Bức tranh về mùa xuân được tác giả mô tả đầy sinh động, như là một tác phẩm nghệ thuật với những đường nét tinh tế. Tác giả mở đầu bài viết bằng một lời tuyên bố mạnh mẽ: "Tự nhiên như thế: ai cũng chuộng mùa xuân." Ngay từ những dòng đầu tiên, tình yêu và sự kính trọng dành cho mùa xuân hiện lên như một trạng thái tâm hồn không thể phủ nhận. Điều này không chỉ là một sự yêu thích, mà như một sự kết nối tự nhiên và tình cảm sâu sắc với cái đẹp của thiên nhiên. Tiếp theo đó, bài viết chìm đắm trong sắc xuân, cảnh xuân và tình xuân, tất cả được diễn tả với sự hoàn hảo trong việc đan xen, tạo nên một bức tranh động đầy hương vị và hồn xuân. Tác giả không chỉ là một người miêu tả khô khan mà còn là một người truyền đạt cảm xúc một cách tinh tế, để độc giả có thể cảm nhận được không khí ấm áp và hạnh phúc của mùa xuân. Bên cạnh đó, cảm xúc yêu mến và say mê của tác giả trước vẻ đẹp của mùa xuân cũng được khám phá qua từng dòng văn. Có thể cảm nhận được sự cuốn hút mạnh mẽ, như là một đợt sóng nhiệt từ trái tim tác giả trực tiếp truyền đến trái tim của độc giả. Cuối cùng, bức tranh thiên nhiên mùa xuân sau rằm tháng giêng được tô điểm vô cùng sinh động và đẹp đẽ, như là một mảng tranh sống động mà tôi có cảm giác mình đang lang thang trong đó. Bài viết không chỉ là việc mô tả một mùa xuân, mà còn là một cuộc hành trình tình cảm, nơi tác giả và độc giả hòa mình vào vẻ đẹp của Hà Nội, tạo nên một liên kết tình cảm sâu sắc và không ngừng phát triển. Bài mẫu 6 "Tháng Giêng, mơ về trăng non rét ngọt" của Vũ Bằng không chỉ là một tác phẩm văn học, mà còn là một hành trình tinh thần đầy cảm xúc, làm cho trái tim độc giả đắm chìm trong những hình ảnh huyền bí và đẹp đẽ của mùa xuân miền Bắc. Tác giả không chỉ mô tả màu sắc của mùa xuân, mà còn làm cho từng cảm giác và trạng thái tinh thần hiện hữu trong không khí ngày tháng giêng trở nên sống động hơn. Ngay từ đoạn mở đầu, không khí trong lành và cảnh sắc mùa xuân đất Bắc đã được tác giả tái hiện với những nét đẹp riêng biệt, khác biệt so với các mùa khác. Mùa xuân không chỉ là những bông hoa rực rỡ, mà còn là những trải nghiệm độc đáo như mưa riêu riêu, gió lành lạnh, tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, tiếng trống chèo vọng từ những thôn xóm xa xa, và cả câu hát huế tình của cô gái như thơ mộng. Tác giả không chỉ đơn thuần mô tả vẻ đẹp tự nhiên mà còn sử dụng những cụm từ tinh tế như "tôi yêu..." để diễn đạt cảm xúc của mình trước vẻ đẹp của mùa xuân. Những hình ảnh so sánh độc đáo như "thú giang hồ êm ái như nhung" không chỉ tạo ra hình ảnh sinh động mà còn làm cho cảm xúc trở nên sâu sắc và phong phú. Tinh tế và sắc sảo là những đặc điểm nổi bật của ngòi bút của nhà văn khi miêu tả cảnh sắc và không khí mùa xuân từ sau ngày rằm tháng giêng. Tác giả không chỉ nhìn nhận vẻ đẹp bề ngoài mà còn chú ý đến những chuyển biến tinh tế nhất của màu sắc và không khí trong thời gian ngắn từ đầu tháng đến rằm. Mùa xuân trong tác phẩm không chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua mà còn là một trạng thái tâm hồn, nơi những cảm xúc và trải nghiệm độc đáo của tác giả về mùa xuân lưu giữ mãi trong lòng người đọc. Bức tranh huyền bí và sống động về mùa xuân miền Bắc đã được tạo ra không chỉ để mô tả, mà còn để kết nối, để tạo ra một liên kết tinh tế giữa tác giả, người đọc và vẻ đẹp đặc biệt của Hà Nội.
Quảng cáo
|