Viết bài văn kể về một lần em mắc lỗi lớp 61. Dàn ý chi tiết a) Mở bài: - Giới thiệu hoàn cảnh khiến em nhớ lại lần mình từng mắc lỗi ở trong quá khứ. - Nêu lý do khiến đến tận bây giờ, sự kiện đó em vẫn còn nhớ rõ. Tổng hợp đề thi giữa kì 1 lớp 6 tất cả các môn - Kết nối tri thức Toán - Văn - Anh - Khoa học tự nhiên Quảng cáo
Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn
Dàn ý chi tiết a) Mở bài: - Giới thiệu hoàn cảnh khiến em nhớ lại lần mình từng mắc lỗi ở trong quá khứ. - Nêu lý do khiến đến tận bây giờ, sự kiện đó em vẫn còn nhớ rõ. b) Thân bài: - Giới thiệu chung về đối tượng mà em đã từng mắc lỗi (tên, tuổi, mối quan hệ với em). - Hoàn cảnh, thời gian, địa điểm mà em phạm phải lỗi lầm đó. - Lý do mà em phạm lỗi lầm ấy. - Kể lại diễn biến của lần phạm lỗi đó (kể chi tiết các hành động, lời thoại, suy nghĩ của bản thân em- kết hợp chặt chẽ giữa yếu tố kể và miêu tả, biểu cảm). - Sau khi kết thúc sự kiện đó, em cảm thấy thế nào? - Em rút ra được bài học gì sau lần phamk lỗi đó? c) Kết bài: - Ở hiện tị, em vẫn nhớ rõ bài học nhận được sau lỗi lầm ở quá khứ. - Em đã, đang và sẽ thay đổi bản thân như thế nào sau khi nhận được bài học đó? Bài siêu ngắn Mẫu 1 Chiều hôm nay, thời tiết rất đẹp, thật phù hợp cho một trận bóng đá cùng bạn bè. Tuy nhiên, em lại chẳng còn lòng dạ nào cho việc này. Bởi em vừa mắc phải một lỗi sai khiến cho bố mẹ phải phiền lòng. Sáng nay, lúc ở lớp, vì làm việc riêng trong giờ học, mà em đã bị cô giáo nhắc nhở nhiều lần. Dù vậy, em vẫn không biết tiết chế, cố gắng nói chuyện với bạn ngồi chéo sau lưng mình. Hậu quả là, em đã bị cô giáo yêu cầu viết bản kiểm điểm, mang về cho bố mẹ kí tên. Lúc nhận được quyết định đó, em rất lo lắng và sợ hãi. Vì trước đó, cô giáo đã từng gọi điện cho bố của em để nói về vấn đề này, và em cũng đã hứa với bố rằng sẽ bỏ thói xấu này. Lo sẽ bị bố đánh đòn, nên em đã đưa ra một quyết định vô cùng sai lầm: giả chữ kí của bố trong bản kiểm điểm. Tuy nhiên, buổi trưa, khi mẹ vào phòng cất áo quần đã giặt sạch cho em, thì vô tình nhìn thấy bản kiểm điểm với chữ kí giả đó. Tuy đã vài tiếng trôi qua, nhưng vẻ mặt thất vọng đến nghẹn ngào của bố mẹ lúc ấy, em vẫn không sao quên được. Ánh mắt ấy nhấn chìm em trong sự ăn năn, hối lỗi và tự trách. Hai chân của em chôn chặt dưới nền nhà, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, không thể nói nổi một lời giải thích nào. Mà cũng không cần phải giải thích gì cả, bởi chứng cứ cho hành động dối trá của một kẻ phạm tội đã được bày ra trên mặt bàn rồi. Bố mẹ không trách mắng hay đánh đòn em, chỉ thở dài rồi bắt đầu đi làm ca chiều. Một mình em ở nhà, thẫn thờ nhìn ra sân với trăm ngàn cảm xúc, suy nghĩ rối ren trong đầu. Em thực sự rất hối hận và mong muốn được nói lời xin lỗi tới bố mẹ. Không phải để cầu xin sự tha thứ, mà là để bố mẹ cảm nhận được quyết tâm sửa lỗi trong lòng em. Chờ tối nay, khi bố mẹ về, em sẽ trịnh trọng đứng trước cửa để xin lỗi bố mẹ. Lời xin lỗi chân thành nhất của em. Bài siêu ngắn Mẫu 2 Trong cuộc sống, mỗi người đều từng phạm phải sai lầm. Nhưng nhờ đó mà chúng ta rút ra được những bài học, từ đó sống tốt hơn mỗi ngày. Đó là một kỉ niệm xảy ra khi tôi học lớp năm. Dù là con gái nhưng tính tôi lại rất nghịch ngợm. Một lần, trong giờ thể dục, tôi và nhóm bạn thân trong lớp rủ nhau trốn tiết học thể dục để ra ngoài cổng trường mua quà vặt. Nhưng không may, chúng tôi đã bị cô giáo chủ nhiệm bắt gặp. Nhưng cô không quát mắng hay trách phạt chúng tôi. Cô chỉ yêu cầu chúng tôi nhanh chóng trở lại lớp. Vào tiết sinh hoạt cuối tuần, cô chủ nhiệm đã nghiêm túc phê bình chúng tôi trước cả lớp. Cô cũng nói rằng sẽ đến gặp và trao đổi với phụ huynh. Khi đó, vì còn nhỏ nên tôi chỉ cảm thấy lo lắng, sợ hãi. Mấy hôm sau, cô giáo đã đến nhà nói chuyện với mẹ của tôi. Sau khi cô giáo ra về, mẹ đã gọi tôi đến bên và nhắc nhở. Nhưng khi đó, tôi đã có thái độ và lời nói không lễ phép với mẹ. Tối hôm đó, bố đi làm về. Có vẻ như bố đã biết được câu chuyện xảy ra vào buổi chiều. Bố gọi tôi vào phòng đọc sách để trao đổi. Bố đã nghiêm khắc phê bình thái độ đó của tôi. Và kể lại những kỉ niệm khi tôi còn thơ ấu, mẹ đã phải thức suốt đêm để chăm sóc cho tôi ở bệnh viện khi tôi bị ốm. Những điều bố nói khiến tôi nhận ra lỗi lầm của bản thân. Sáng hôm sau, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm lấy mẹ, xin lỗi mẹ: “Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã có thái độ vô lễ với mẹ. Con hứa từ năm sẽ chăm chỉ học tập, không ham chơi nữa ạ!”. Nước mắt tôi cứ thế rơi lúc nào chẳng hay. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi: “Không sao đâu con. Chỉ cần con nhận ra lỗi lầm của mình là được”. Kỉ niệm về lỗi lầm khi đó đã giúp tôi có được bài học quý giá. Tôi cũng hiểu được rằng, cho dù có thế nào. Bố mẹ cũng luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Lỗi lầm dù có to lớn đến đâu, thì đối với bố mẹ cũng có thể tha thứ. Bài siêu ngắn Mẫu 3 Mỗi chúng ta khi lớn lên, đều bỏ lại đằng sau mình một thời thơ ấu biết bao kỉ niệm buồn vui lẫn lộn. Tôi vẫn nhớ những lần ham chơi quên cả giờ về, hãy những lần mải đi chơi làm mất cả chìa khóa nhà. Nhưng kỉ niệm về người anh họ của em khiến em nhớ mãi không thể nào quên. Trong những dịp nghỉ hè, tôi thường được bố mẹ cho về quê. Tôi rất thích về quê bởi ở đó tôi có một người anh họ. Anh hơn tôi một tuổi và rất quý tôi. Mỗi lần về quê, anh thường dắt tôi đi chơi khắp nơi. Anh đi đằng trước, tôi lũn cũn chạy theo sau. Nhưng khi tôi mỏi chân, anh thường cõng tôi trên lưng chạy nhong nhong. Ngồi trên lưng anh tôi thích chí cười khanh khách. Quê tôi có bờ lau trắng xóa. Nhưng lúc đang chơi đuổi bắt, không thấy anh đâu, tôi khóc thét lên, anh từ đâu chạy đến, rắc lên đầu tôi những cánh hoa khiến tôi tròn mắt ngạc nhiên. Đặc biệt, tôi rất thích mỗi khi anh và bạn anh thi thả diều, nhìn cánh diều bay lên bầu trời cao lồng lộng, tôi không bao giờ chán. Anh chiều tôi là thế nhưng tính nhõng nhẽo của tôi đã gây nên một tai nạn. Hôm đó, anh dắt tôi đi đến nhà một người bạn. Trên đường đi, tôi bỗng nhìn thấy một cây roi quả sai vô cùng. Những quả roi chín thành từng chùm trông thật thích mắt. Tôi dừng lại và chỉ lên những chùm quả đang lấp ló trong tán lá. Tôi muốn ăn roi. Anh định trèo lên hái cho tôi. Anh đứng ngước mắt lên và lắc đầu: "Cây cao quá, anh không trèo được. Thôi, đi cùng anh ra chợ, anh sẽ mua cho em". Tôi nhất quyết "Không, em thích ăn cả chùm cơ! Ở chợ không có roi giống thế này". Dù anh thuyết phục thế nào, tôi cũng không chịu. Anh càng dỗ, tôi càng bướng và tôi đã ngồi bệt xuống đất, nước mắt bắt đầu chảy dài, tay chân đạp loạn xạ. Tôi biết, anh nhất định sẽ hái cho tôi khi thấy tôi khóc. Và quả thật, tôi đã thắng. Anh kéo tôi đứng dậy, lau nước mắt và nói: "Em nín đi, anh sẽ hái cho em chùm quả đó". Anh dắt tôi đến cổng nhà bác có cây roi, gọi cửa và tôi thấy có một bác chạy ra, anh xin phép bác cho anh được hái một chùm roi. Bác đồng ý nhưng dặn anh tôi phải cẩn thận vì cành roi rất giòn. Anh trèo lên, trèo thật cao để hái được đúng chùm roi tôi thích. Nhưng khi đang hái thì anh trượt chân, ngã nhào từ trên cây xuống. Tôi thấy anh ngã thì chạy đến hỏi: "Anh có đau không?" anh gượng cười, nói: "Anh không sao đâu. Em cứ yên tâm". Nhưng không phải thế, anh bị gãy chân... Bố về quê, biết anh bị gãy chân vì tôi. Bố đã mắng tôi nhưng anh lại nói với bố: "Tất cả là tại cháu, chú đừng mắng em kẻo nó sợ". Dù tôi có gây ra chuyện gì, anh cũng luôn che chở cho tôi. Anh là người anh tuyệt vời của tôi. Kỷ niệm đó mỗi khi nghĩ lại, tôi lại thấy cay cay nơi sống mũi. Bài tham khảo Mẫu 1 Con người không có ai là hoàn hảo. Đôi khi, chúng ta có thể mắc sai lầm. Nhưng quan trọng là cách đối diện với lỗi lầm của bản thân, bài học rút ra được từ lỗi lầm đó. Bản thân tôi cũng đã từng phạm phải lỗi lầm. Nhưng nó đã giúp tôi nhận ra nhiều bài học sâu sắc trong cuộc sống. Vào tiết sinh hoạt tuần trước, cô giáo bận việc nên đã yêu cầu cả lớp tự quản. Nhân cơ hội đó, chúng tôi đã rủ nhau trốn tiết để ra ngoài cổng trường chơi điện tử. Quán điện tử cách trường học không xa lắm. Nhưng vì tiết sinh hoạt vào tiết cuối của buổi chiều nên cả nhóm chẳng thấy lo lắng gì. Thật không may, có lẽ cô giáo đã tình cờ đi ngang qua con đường nên phát hiện ra cả nhóm. Cô đã yêu cầu chúng tôi nhanh chóng trở lại lớp. Ngày hôm sau, cô đã nghiêm khắc phê bình chúng tôi trước cả lớp. Và cô cũng nói rằng sẽ đến gặp và trao đổi với phụ huynh. Tôi cảm thấy rất hối hận và lo lắng. Cuối tuần, cô giáo đã đến nhà và nói chuyện với mẹ của tôi. Tôi ở trên nhà mà thấp thỏm. Sau khi cô ra về, mẹ đã gọi tôi đến bên và nhắc nhở. Khi nghe lời nhắc nhở của mẹ, tôi lại cảm thấy tức giận, từ đó đã có những thái độ và lời nói không lễ phép với mẹ. Tôi giận dỗi mẹ suốt mấy ngày. Chỉ đến khi tôi đọc được bức thư của bố. Bố đã để thư ở trên bàn. Khi đi học về, tôi đã nhìn thấy và đọc nó. Trong thư, bố đã nghiêm khắc phê bình thái độ đó của tôi. Bố kể cho tôi nghe về mẹ. Khi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ rất nghịch ngợm. Một lần tôi cùng các bạn trong xóm trèo lên cây trong vườn để hái quả. Do bất cẩn, tôi đã trèo lên cây và bị ngã. Khi đó, bố lại đi công tác. Chỉ có một mình mẹ chăm sóc tôi. Mẹ đã lo cho tôi từng cái ăn, giúp tôi tắm giặt… Khi đọc xong bức thư, tôi cảm thấy rất xúc động. Chiều hôm ấy, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm lấy mẹ, xin lỗi mẹ. Nước mắt tôi cứ thế rơi lúc nào chẳng hay. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Bố vừa đi làm về thấy hai mẹ con ôm nhau khóc thì đứng nhìn chúng tôi mỉm cười. Tôi thầm cảm ơn bức thư của bố đã giúp mình nhận ra sai lầm. Kể từ hôm đó, tôi đã học hành chăm chỉ hơn. Tôi còn biết giúp đỡ mẹ những công việc nhà. Bố mẹ đã rất vui trước sự trưởng thành của tôi. Lỗi lầm chúng ta phạm phải có thể sẽ đem đến những bài học ý nghĩa. Quan trọng, mỗi người cần biết nhận ra sai lầm, sửa sai và sống tốt đẹp hơn mỗi ngày. Bản thân tôi cũng tự hứa cố gắng để trở thành người có ích cho xã hội. bài tham khảo mẫu 2 Tuổi thơ bồng bột nông nổi đã để lại cho chúng ta nhiều kỷ niệm và cũng là những lần phạm lỗi rất ngây thơ và đáng nhớ, bởi chúng ta luôn nghĩ người lớn không biết nhưng thực tế chỉ cần liếc sơ họ đã biết chúng ta làm sai rồi. Bản thân tôi cũng đã từng như thế, tôi đã từng phạm phải một lỗi mà đến giờ nghĩ lại thấy bản thân sao ấu trĩ và trẻ con thế. Ngày ấy, tôi đang học lớp 4 tuy gia đình chưa được coi là khá giả nhưng tôi cũng được mẹ cho đi học thêm ở nhà cô. Tôi đi học được vài tháng đầu tiên, ngày nào tôi cũng đến lớp đầy đủ, tuần ba buổi, mỗi buổi hai tiếng. Tôi vốn có tiếng là đứa chăm chỉ, ngoan và học giỏi, nên rất được thầy cô bạn bè yêu quý, kể cả cô giáo dạy thêm cũng quý tôi lắm, thế nên mẹ lại càng tin tưởng tôi hơn, tôi biết mẹ tự hào vì tôi nhiều lắm. Thế nhưng tôi lại có lỗi với cả mẹ và cô, tôi đã phụ sự tin tưởng của họ dành cho tôi. Nhà tôi nghèo thế nên tôi không có được những thú vui như chúng bạn, tôi không bao giờ có tiền tiêu vặt, những lúc tôi ở lại trường để học cả ngày mẹ sắm cho tôi chiếc cặp lồng để mang cơm ở nhà đi theo. Nhìn những đứa bạn trưa trưa được đi ra quán ăn vặt, mua này mua nọ, đôi lúc tôi thấy tủi thân lắm, tôi càng thu mình lại hơn. Đỉnh điểm là việc tôi rất thích đọc truyện, những cuốn truyện tranh Đô-rê-mon mà mấy đứa trẻ chúng tôi ham vô cùng, một đứa có là chuyền tay nhau đọc đến cũ mèm. Và vì quá thích, tôi đã lén lấy tiền đóng học thêm mẹ cho tôi, khi ấy là 150 ngàn đồng, để đi mua những cuốn truyện mà tôi hằng ao ước, tôi muốn một lần được hãnh diện với bè bạn. Thế nhưng khi cầm những cuốn sách mới coóng trên tay, và số tiền lẻ còn thừa tôi thấy hối hận vô cùng, và cũng sợ hãi nữa, rồi tiền đâu để đóng học, rồi lỡ mẹ biết thì phải làm sao,... Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu khiến tôi vô cùng hoang mang và mệt mỏi. Sự thay đổi thái độ của tôi đã khiến mẹ tôi nghi ngờ, bởi mẹ tôi vô cùng nhạy cảm, một buổi tối tôi đang ngồi học bài mẹ nhẹ nhàng bước đến rồi đặt cuốn truyện mà tôi mua lên bàn. Tôi giật nảy mình, nghĩ rằng đợt này kiểu gì cũng ăn một trận đòn nên thân, tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống bàn. Nhưng mẹ tôi không quát tháo, cũng không nói gì, tôi chỉ thấy mắt mẹ đỏ lên và hình như có những giọt nước mắt mẹ đang chảy trên đôi gò má đã sạm đi vì nắng gió, rớt trên đôi tay thô sần vì quanh năm làm lụng vất vả. Tôi biết tôi sai thật rồi, tôi có lỗi với mẹ nhiều lắm, tôi bật khóc hu hu vì tủi thân vì thương mẹ, nghĩ ghét cái sự ngu xuẩn của mình, khiến mẹ đau lòng. Những đồng tiền ấy không phải để tôi phung phí, không phải để tôi làm mẹ tôi buồn như vậy, miệng tôi lí nhí xin lỗi mẹ trong tiếng sụt sùi. Mẹ nhìn tôi, rồi nói một câu mà tôi nhớ mãi: “Mẹ vẫn luôn tin tưởng con như vậy, mẹ chỉ mong con học thật tốt mà chưa nghĩ đến việc con cũng có những thú vui và sở thích, nhưng gia đình mình…”, rồi mẹ không nói tiếp. Chuyện đã qua thật lâu nhưng tôi vẫn nhớ mãi, nó là một bài học vô cùng sâu sắc khiến tôi nhớ mãi không quên, vì vậy tôi càng cố gắng học tập để bù đắp lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra. Tôi luôn nghĩ rằng lỗi lầm là để khiến chúng ta trưởng thành chứ không phải là để khiến chúng ta phải sống trong tội lỗi, tương lai còn ở phía trước mong rằng các bạn đã từng phạm lỗi hãy sống tốt hơn, đừng bao giờ để cha mẹ phải khóc vì bạn nhé, vì học đã quá cực khổ rồi. Bài tham khảo Mẫu 3 Tuổi thơ bồng bột nông nổi đã để lại cho chúng ta nhiều kỷ niệm và cũng là những lần phạm lỗi rất ngây thơ và đáng nhớ, bởi chúng ta luôn nghĩ người lớn không biết nhưng thực tế chỉ cần liếc sơ họ đã biết chúng ta làm sai rồi. Bản thân tôi cũng đã từng như thế, tôi đã từng phạm phải một lỗi mà đến giờ nghĩ lại thấy bản thân sao ấu trĩ và trẻ con thế. Ngày ấy, tôi đang học lớp 4 tuy gia đình chưa được coi là khá giả nhưng tôi cũng được mẹ cho đi học thêm ở nhà cô. Tôi đi học được vài tháng đầu tiên, ngày nào tôi cũng đến lớp đầy đủ, tuần ba buổi, mỗi buổi hai tiếng. Tôi vốn có tiếng là đứa chăm chỉ, ngoan và học giỏi, nên rất được thầy cô bạn bè yêu quý, kể cả cô giáo dạy thêm cũng quý tôi lắm, thế nên mẹ lại càng tin tưởng tôi hơn, tôi biết mẹ tự hào vì tôi nhiều lắm. Thế nhưng tôi lại có lỗi với cả mẹ và cô, tôi đã phụ sự tin tưởng của họ dành cho tôi. Nhà tôi nghèo thế nên tôi không có được những thú vui như chúng bạn, tôi không bao giờ có tiền tiêu vặt, những lúc tôi ở lại trường để học cả ngày mẹ sắm cho tôi chiếc cặp lồng để mang cơm ở nhà đi theo. Nhìn những đứa bạn trưa trưa được đi ra quán ăn vặt, mua này mua nọ, đôi lúc tôi thấy tủi thân lắm, tôi càng thu mình lại hơn. Đỉnh điểm là việc tôi rất thích đọc truyện, những cuốn truyện tranh Đô-rê-mon mà mấy đứa trẻ chúng tôi ham vô cùng, một đứa có là chuyền tay nhau đọc đến cũ mèm. Và vì quá thích, tôi đã lén lấy tiền đóng học thêm mẹ cho tôi, khi ấy là 150 ngàn đồng, để đi mua những cuốn truyện mà tôi hằng ao ước, tôi muốn một lần được hãnh diện với bè bạn. Thế nhưng khi cầm những cuốn sách mới coóng trên tay, và số tiền lẻ còn thừa tôi thấy hối hận vô cùng, và cũng sợ hãi nữa, rồi tiền đâu để đóng học, rồi lỡ mẹ biết thì phải làm sao,... Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu khiến tôi vô cùng hoang mang và mệt mỏi. Sự thay đổi thái độ của tôi đã khiến mẹ tôi nghi ngờ, bởi mẹ tôi vô cùng nhạy cảm, một buổi tối tôi đang ngồi học bài mẹ nhẹ nhàng bước đến rồi đặt cuốn truyện mà tôi mua lên bàn. Tôi giật nảy mình, nghĩ rằng đợt này kiểu gì cũng ăn một trận đòn nên thân, tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống bàn. Nhưng mẹ tôi không quát tháo, cũng không nói gì, tôi chỉ thấy mắt mẹ đỏ lên và hình như có những giọt nước mắt mẹ đang chảy trên đôi gò má đã sạm đi vì nắng gió, rớt trên đôi tay thô sần vì quanh năm làm lụng vất vả. Tôi biết tôi sai thật rồi, tôi có lỗi với mẹ nhiều lắm, tôi bật khóc hu hu vì tủi thân vì thương mẹ, nghĩ ghét cái sự ngu xuẩn của mình, khiến mẹ đau lòng. Những đồng tiền ấy không phải để tôi phung phí, không phải để tôi làm mẹ tôi buồn như vậy, miệng tôi lí nhí xin lỗi mẹ trong tiếng sụt sùi. Mẹ nhìn tôi, rồi nói một câu mà tôi nhớ mãi: “Mẹ vẫn luôn tin tưởng con như vậy, mẹ chỉ mong con học thật tốt mà chưa nghĩ đến việc con cũng có những thú vui và sở thích, nhưng gia đình mình…”, rồi mẹ không nói tiếp. Chuyện đã qua thật lâu nhưng tôi vẫn nhớ mãi, nó là một bài học vô cùng sâu sắc khiến tôi nhớ mãi không quên, vì vậy tôi càng cố gắng học tập để bù đắp lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra. Tôi luôn nghĩ rằng lỗi lầm là để khiến chúng ta trưởng thành chứ không phải là để khiến chúng ta phải sống trong tội lỗi, tương lai còn ở phía trước mong rằng các bạn đã từng phạm lỗi hãy sống tốt hơn, đừng bao giờ để cha mẹ phải khóc vì bạn nhé, vì học đã quá cực khổ rồi.
Quảng cáo
|