Kể lại một lần đi lạc của em lớp 61. Dàn ý chi tiết 1. Mở bài: Dẫn dắt, giới thiệu về trải nghiệm mà em sẽ kể: Trong cuộc đời, mỗi người đều có những trải nghiệm đáng quý. Nó đã đem đến cho chúng ta nhiều bài học quý giá trong cuộc sống. Và tôi cũng có một trải nghiệm như vậy… Tổng hợp đề thi học kì 1 lớp 6 tất cả các môn - Kết nối tri thức Toán - Văn - Anh - Khoa học tự nhiên... Quảng cáo
Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn
Dàn ý chi tiết 1. Mở bài: Dẫn dắt, giới thiệu về trải nghiệm mà em sẽ kể: Trong cuộc đời, mỗi người đều có những trải nghiệm đáng quý. Nó đã đem đến cho chúng ta nhiều bài học quý giá trong cuộc sống. Và tôi cũng có một trải nghiệm như vậy… 2. Thân bài a. Giới thiệu về trải nghiệm - Giới thiệu về trải nghiệm: - Hoàn cảnh: Khi còn nhỏ, một lần được đi siêu thị cùng người thân (ông, bà, bố, mẹ, anh, chị…). - Nguyên nhân: Do mải chơi, siêu thị quá đông… nên bị lạc mất khỏi người thân. b. Kể lại diễn biến - Những sự kiện xảy ra trải nghiệm: Mải ngắm những món đồ chơi được bày bán; Không theo sát người thân; Đứng yên một chỗ khóc lóc; Khi gặp được người thân thì cảm thấy vui vẻ. - Bài học rút ra được từ trải nghiệm: Luôn theo sát người lớn ở nơi đông người; Không nên mải chơi… - Suy nghĩ, cảm xúc sau trải nghiệm: Hiểu được tình yêu thương của người thân, cảm thấy bản thân cần ngoan ngoãn hơn… 3. Kết bài: Khẳng định lại giá trị của trải nghiệm đối với người viết: trân trọng trải nghiệm, học hỏi được những điều quý giá… Bài siêu ngắn Mẫu 1 Trong cuộc sống, mỗi người sẽ có được nhiều trải nghiệm quý giá. Tôi cũng vậy, nhờ có trải nghiệm đó, tôi nhận ra được nhiều điều giá trị cho bản thân. Khi còn bé, tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm. Còn nhớ lúc tôi học lớp ba, một lần đã bị lạc trong siêu thị. Hôm đó, tôi được tan học sớm. Mẹ đến đón tôi về nhà. Trên đường về, mẹ có vào siêu thị để mua đồ. Tôi rất háo hức vì trong siêu thị có nhiều đồ ăn. Mẹ đi gửi xe, rồi dắt tôi vào trong siêu thị. Lúc này, siêu thị rất đông người. Các gian hàng nào cũng có người mua sắm. Mẹ dặn tôi phải luôn theo sát để tránh bị lạc. Hai mẹ con đi đến gian hàng bán đồ ăn. Rất nhiều bánh, kẹo được bày bán. Tôi nhìn mà thích thú vô cùng. Do mải ngắm những món đồ ăn, mà tôi không để tâm đến tiếng gọi của mẹ. Vậy là tôi đã lạc mất mẹ từ lúc nào. Lúc đó, tôi cảm thấy rất sợ hãi. Tôi nhìn khắp các phía vẫn không thấy mẹ đâu. Tôi chạy khắp nơi để tìm mẹ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu. Tôi liền bật khóc. Thấy vậy, mọi người xung quanh liền tới hỏi chuyện tôi. Tôi vừa khóc, vừa kể cho họ nghe. Sau đó, có một cô đã đề nghị đưa tôi đến chỗ bảo vệ. Tôi đi theo cô, lúc này cũng đã nín khóc. Ở đây, họ đã nói trên loa phát thanh để mẹ có thể nghe được. Khoảng mười lăm phút sau, mẹ đã đến. Tôi thấy khuôn mặt của mẹ rất lo lắng. Mẹ chạy đến ôm chầm lấy tôi. Tự nhiên, tôi bật khóc nức nở. Mẹ vừa lau nước mắt, vừa nói xin lỗi. Còn tôi thì cảm thấy hối hận vô cùng. Trên đường về nhà, tôi đã xin lỗi mẹ. Lời nhắc nhở của mẹ khiến tôi nhận ra bài học quý giá. Một trải nghiệm đáng nhớ khiến tôi hiểu được tình yêu thương của mẹ dành cho mình, cũng như cần phải ngoan ngoãn hơn. Bài siêu ngắn Mẫu 2 Một ngày đẹp trời, tôi quyết định ghé thăm một siêu thị lớn để mua sắm. Tuy nhiên, không may, tôi đã bị lạc trong khu vực rộng lớn này. Ban đầu, tôi không hề biết mình đã đi vào những lối đi nào và không thể nhớ được đường về. Cảm giác hoang mang và lo lắng bắt đầu tràn ngập tâm trí. Tôi cố gắng duy trì sự bình tĩnh và tập trung vào việc tìm ra lối thoát. Tôi quyết định đi dọc theo các lối đi chính, hy vọng sẽ tìm thấy biển chỉ dẫn hoặc nhân viên để được giúp đỡ. Nhưng với sự rối ren và đông đúc của khách hàng, tôi cảm thấy mất hướng và không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi đã đi qua hàng loạt các khu vực, từ siêu thị thực phẩm đến quần áo và đồ gia dụng. Tuy nhiên, mỗi lần tôi nghĩ mình đã tìm ra đường, tôi lại nhận ra rằng tôi đang đi vào một lối đi khác hoặc quay lại nơi tôi đã từng đi qua. Cảm giác bối rối và mệt mỏi bắt đầu tràn ngập tôi. Cuối cùng, tôi quyết định tìm đến quầy thông tin. Nhân viên thân thiện đã lắng nghe câu chuyện của tôi và hướng dẫn tôi về lối thoát gần nhất. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng tôi sẽ sớm thoát khỏi tình huống khó khăn này. Trải qua trải nghiệm này, tôi nhận ra tầm quan trọng của việc giữ bình tĩnh và tìm kiếm sự giúp đỡ khi cần thiết. Tôi đã học được bài học quý giá về việc luôn phải chú ý vào môi trường xung quanh và biết cách xử lý những tình huống không mong muốn. Đồng thời, tôi cũng hiểu rằng việc tìm đến nhân viên hoặc quầy thông tin là một cách thông minh để giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng và hiệu quả. Từ trải nghiệm này, tôi đã trở nên cẩn thận hơn khi đi mua sắm và luôn chú ý vào các biển chỉ dẫn và lối ra. Tôi cũng đã chia sẻ câu chuyện của mình với bạn bè và gia đình để họ cũng có thể học từ những sai lầm của tôi. Dù cho trải nghiệm bị lạc trong siêu thị không hề dễ chịu, nhưng nó đã giúp tôi trưởng thành và trở nên tự tin hơn trong việc đối mặt với những tình huống khó khăn. Bài tham khảo Khi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ hiếu động. Bởi vậy, tôi đã khiến cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ mãi về một trải nghiệm đáng nhớ, bị lạc trong siêu thị. Khi đó, tôi đang là học sinh lớp một. Buổi chiều thứ bảy, tôi có tiết học thêm ở trường. Bố đã đến đón tôi từ rất sớm. Trên đường về, bố nói rằng sẽ vào siêu thị để mua một vài món đồ cho mẹ. Tôi cảm thấy háo hức vô cùng. Trong siêu thị có rất nhiều đồ ăn vặt ngon. Tôi sẽ thuyết phục bố mua cho tôi một vài món. Bố gửi xe ở bên ngoài, rồi dắt tôi vào bên trong. Siêu thị lúc này khá đông người. Bố phải đẩy xe để đồ nên không thể dắt tay tôi. Chính vì vậy, bố yêu cầu tôi phải chú ý theo sát. Tôi gật đầu đồng ý, còn hứa sẽ luôn theo sát bố. Khi đi đến quầy bánh kẹo, tôi đã nói với bố mua cho tôi loại bánh và loại kẹo mà tôi thích. Bố đã vui vẻ đồng ý, bỏ chúng vào xe để đồ. Rồi hai bố con đi qua một quầy đồ chơi. Rất nhiều bạn nhỏ đang đòi bố mẹ mua cho mình món đồ chơi yêu thích. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một con búp bê rất đẹp. Tôi mải ngắm nhìn con búp bê mà quên mất phải theo sát bố. Thế rồi, tôi đã bị lạc. Lúc này, tôi rất sợ hãi. Xung quanh rất nhiều người qua lại. Tôi liền chạy đi tìm bố. Mãi tôi vẫn không tìm thấy bố. Lúc này, tôi òa khóc nức nở. Một cô nhân viên tốt bụng đi qua, thấy tôi đang khóc thì hỏi chuyện. Tôi kể cho cô nghe, cô đề nghị sẽ đưa tôi tới chú bảo vệ. Sau đó, chú bảo vệ đã cầm loa thông báo để bố biết. Khoảng mười phút sau, bố đã đến đón tôi. Tôi chạy tới ôm chầm lấy bố, bật khóc. Còn bố thì chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao con, bố đây rồi!”. Sau đó, bố quay sáng và cảm ơn chú bảo vệ và cô nhân viên. Trải nghiệm khiến tôi nhớ mãi, dạy cho tôi bài học giá trị trong cuộc sống. Nó đã giúp tôi hiểu được tình yêu thương của người thân dành cho mình.
Quảng cáo
|