Văn bản Tiếng đàn giải oan (Truyện thơ Nôm khuyết danh)Sanh từ đến ở ngụ u Trong lòng cũng chẳng giận thù cùng ai. Quảng cáo
TIẾNG ĐÀN GIẢI OAN (TRUYỆN THƠ NÔM KHUYẾT DANH) […] Sanh từ đến ở ngụ u Trong lòng cũng chẳng giận thù cùng ai. Nhân khi vắng vẻ thảnh thơi Chàng bèn mới hỏi rằng ai lạ lùng? Quân rằng: “Quốc tế quận công, Chính danh tên gọi Lý Thông thực người”. Sanh nghe quân nói đầu đuôi, Biết rằng Thông thực là người bất nhân. Biết mà lòng chẳng oán hòn, Mặc ai vô nghĩa bất nhân cũng đành. Biết mà lòng chẳng phàn nàn, Lấy đàn mới gảy nhặt khoan tính tình. Đàn kêu nghe tiếng nên xinh Đàn kêu tang tịch tình tinh tang tình. Đàn kêu: Ai chém chần tinh, Cho mày vinh hiển dữ mình quyền sang? Đàn kêu: Ai chém xà vương, Đem nàng công chúa triều đường về đây? Đàn kêu: Hỡi Lý Thông mày, Cớ sao phụ nghĩa lại rày vong ân. Đàn kêu sao ở bất nhơn, Biết ăn quả lại quên ơn người giồng! Đàn kêu: năn nỉ trong lòng, Tiếng tơ tiếng trúc đều cùng như du. Đàn kêu: Trách Hán, quên Hồ Trách Tần quên Sở, trách Ngô quên Tề Đàn kêu thấu đến cung phig tạ Trách nàng công chúa vậy thì sai ngoa! Nàng đương rầu rĩ mặt hoa, Tiếng đàn lừng lẫy như là oán ân. Khác nào như cỏ phùng xuân, Biết rằng Thông thực là người bất nhân. Biết mà lòng chẳng oán hòn, Mặc ai vô nghĩa bất nhân cũng đành. Biết mà lòng chẳng phàn nàn, Lấy đàn mới gảy nhặt khoan tính tình. Đàn kêu nghe tiếng nên xinh Đàn kêu tang tịch tình tinh tang tình. Đàn kêu: Ai chém chần tinh, Cho mày vinh hiển dữ mình quyền sang? Đàn kêu: Ai chém xà vương, Đem nàng công chúa triều đường về đây? Đàn kêu: Hỡi Lý Thông mày, Cớ sao phụ nghĩa lại rày vong ân. Đàn kêu sao ở bất nhơn, Biết ăn quả lại quên ơn người giồng! Đàn kêu: năn nỉ trong lòng, Tiếng tơ tiếng trúc đều cùng như du. Đàn kêu: Trách Hán, quên Hồ Trách Tần quên Sở, trách Ngô quên Tề Đàn kêu thấu đến cung phi Trách nàng công chúa vậy thì sai ngoa! Nàng đương rầu rĩ mặt hoa, Tiếng đàn lừng lẫy như là oán ân. Khác nào như cỏ phùng xuân, Cười cười, nói nói trước sân trình bày. Rằng: “Đàn ai gảy đâu đây? Xin cha đòi lại ngày rày cho tôi". Viện vương nghe nói phút cười, Trong lòng hón hở mừng vui nào tày. Rằng: "Từ phải nạn đến nay, Làm sao con cứ chẳng hay nói mà? Làm cho chua xót lòng cha, Cầu trời khấn Phật, kể đà hết hơi. Hay là nghe tiếng đàn người, Thì con phải nói khúc nhôi cha tường". Nàng nghe bày tỏ mọi đường, Rằng: “Người đàn ấy thực chàng cứu tôi. Dưới hang đã ngỏ một nhời, Rằng về loan phượng kết đôi duyên vàng. Lý Thông bạc ác phũ phàng, Cửa hang lấp lại tìm đường tranh công. Vì con lâu chẳng thấy chồng, Trong lòng luống những giận lòng câm đi”. Nghe lời con nói một khi, Lệnh truyền nội giám tức thì đòi ngay. […] Quảng cáo
|