Đường đi những lách cùng lau

Cha mẹ tham giàu ép uổng duyên con.

Duyên sao cắc cớ hỡi duyên!

Cầm gương gương tối, cầm vàng vàng phai.

Bài ca dao như tiếng lòng than vãn, ai oán của cô gái khi bị gia đình ép cưới người mình không yêu, khiến cô phải lỡ dở trong chính tình yêu mà cô lựa chọn. Đồng thời, tác giả dân gian thể hiện sự đồng cảm, xót thương cho số phận người phụ nữ không được tự do yêu đương trong xã hội phong kiến.

Giải thích thêm
  • Lách: cỏ thân ba cạnh, thường mọc ở chỗ có nước.

  • Lau: cây cùng loài với mía, mọc hoang thành bụi, thân cao và xốp, hoa trắng mọc thành bông.

  • Ép uổng: bắt ép một cách nghiệt ngã, bất chấp cả việc người đó phải chịu đau khổ.

  • Cắc cớ: trái khoáy, ngược đời, oái oăm.

  • Duyên: tình cảm

Quảng cáo
close