Tra cứu theo chữ cái bắt đầu
a - ă - â b c d - đ e - ê g h k l m n o - ô - ơ p q r s t u - ư v x y
Tiên học lễ, hậu học văn
Thắng không kiêu, bại không nản
Thánh nhân đãi kẻ khù khờ
Tre già măng mọc
Thuyền về có nhớ bến chăng? Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền.
Trọng thầy mới được làm thầy
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn
Thời gian dẫu bạc mái đầu Tim trò vẫn tạc đậm câu ơn thầy
Thân em như hạt mưa rào, Hạt rơi xuống giếng, hạt vào vườn hoa
Trong đầm gì đẹp bằng sen Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Thua keo này, bày keo khác
Trâu buộc ghét trâu ăn
Thất bại là mẹ thành công
Thịt mỡ dưa hành câu đối đỏ, Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh
Treo đầu dê, bán thịt chó
Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ
Thờ cha mẹ, ở hết lòng, Ấy là chữ hiếu, dạy trong luân thường
Thắp hương mà vái ông bà Cho em lấy chú Lang Sa em nhờ
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân
Trẻ cậy cha, già cậy con
Tay nâng chén muối, đĩa gừng Gừng cay muối mặn, xin đừng có quên
Thức lâu mới biết đêm dài, ở lâu mới biết con người có nhân
Thương người như thể thương thân.
Thân em như giếng giữa đàng Người thanh rửa mặt, người phàm rửa chân
Tậu trâu, lấy vợ, làm nhà
Trăm năm bia đá cũng mòn Ngàn năm bia miệng hãy còn trơ trơ
Trăm nghe không bằng một thấy. Hình ảnh minh họa
Thân em như miếng cau khô, Người thanh tham mỏng, kẻ khô tham dày
Tiền bạc đi trước, mực thước đi sau
Thân em như tấm lụa đào, Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai.
Trăng quầng thì hạn, trăng tán thì mưa
Trăm hay không bằng tay quen
Tứ hải giai huynh đệ
Thân em như chẽn lúa đòng đòng Phất phơ giữa ngọn nắng hồng ban mai
Tam nhân đồng hành, tất hữu ngã sư
Thuyền dời bến nào bến có dời, Khăng khăng quân tử một lời nhất ngôn
Thượng bất chính, hạ tắc loạn
Tay bưng đĩa muối chén gừng Gừng cay muối mặn, xin đừng bỏ nhau
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn Xấu người đẹp nết, còn hơn đẹp người.
Trên đồng cạn, dưới đồng sâu Chồng cày, vợ cấy, con trâu đi bừa
Thế gian giàu bởi chữ cần, Có mà lười biếng thì thân chẳng còn
Tu đâu cho bằng tu nhà Thờ cha, kính mẹ, ấy là chân tu.
Thân em như cá trong lờ, Hết phương vùng vẫy biết nhờ nơi đâu
Thân em như củ ấu gai Ruột trong thì trắng, vỏ ngoài thì đen
Tốt danh hơn lành áo
Tháng Bảy heo may chuồn chuồn bay thì bão
Thương em anh để trong lòng Việc quan anh cứ phép công anh làm
Thương thay thân phận con tằm, Kiếm ăn được mấy phải nằm nhả tơ
Thân em như thể cánh bèo, Ngược xuôi xuôi ngược theo chiều nước trôi
Thương thay thân phận con rùa Trên đình đội hạc, dưới chùa đội bia
Tham phú, phụ bần.
Thân em như ớt chín cây, Càng tươi ngoài vỏ càng cay trong lòng
Thân em như cá giữa rào, Kẻ chài, người lưới biết vào tay ai?
Trách mình trước, trách người sau
Trăm năm đành lỗi hẹn hò, Cây đa bến cũ, con đò khác đưa.
Thua thầy một vạn, không bằng thua bạn một li
Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng
Trứng rồng lại nở ra rồng Hạt thông lại nở cây thông rườm rà
Thân em như hạc đầu đình, Muốn bay chẳng cất nổi mình mà bay
Tôm càng lột vỏ, bỏ đuôi Giã gạo cho trắng mà nuôi mẹ già
Trăm năm giữ vẹn chữ tòng Sống sao thác vậy một chồng mà thôi
Trời đương nắng, cỏ gà trắng thì mưa
Thân em như cánh chuồn chuồn Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay
Thuận vợ thuận chồng tát bể Đông cũng cạn.
Tóc ngang lưng vừa chừng em búi, Để chi dài bối rối dạ anh
Thân em như cúc mọc bờ rào, Kẻ qua ngắt nhụy, người vào bẻ bông
Tấc đất tấc vàng
Tha kẻ gian, oan người ngay
Thứ nhất phao câu, thứ nhì đầu cánh
Tốt giống, tốt má, tốt mạ, tốt lúa
Thân em như cỏ ngoài đồng, Buồn thì anh nhổ, anh trồng rau răm
Trai nhớ vợ cũ, gái nhớ chồng xưa.
Thân em như đóa hoa rơi, Phải chăng chàng thật là người yêu hoa?
Thân em như trái sầu riêng Kẻ thì nói dở người thì khen ngon
Thân em vất vả trăm bề, Sớm đi ruộng lúa, tối về ruộng dâu.
Thương thay hạc lánh đường mây, Chim bay mỏi cánh biết ngày nào thôi
Tháng Bảy kiến bò chỉ lo lại lụt
Tin bợm mất bò, tin bạn mất vợ nằm co một mình
Trồng cây đừng chạm lá, nuôi cá đừng chạm vảy
Thà rằng ăn nửa quả hồng, Còn hơn ăn cả chùm sung chát lè
Thân em như giọt nắng xuân, Mơ vào cửa phủ thấm vần thơ anh
Tưởng rằng là đạo mẹ cha, Con trai con gái cũng là một thương.
Thắm lắm phai nhiều.
Trời mưa trời gió đùng đùng Bố con ông Nùng đi gánh phân trâu
Tháng Bảy kiến đàn, đại hàn hồng thủy
Tháng chín ăn rươi, tháng mười ăn nhộng
Thế gian chuộng của, chuộng công, Nào ai có chuộng người không bao giờ
Thuyền theo lái, gái theo chồng.
Tháng Ba nô nức hội Đền Là ngày giỗ Tổ bốn nghìn năm nay
Thân em như cột đình trung, Tay dơ cũng quẹt, tay phung cũng chùi
Thân em như rau muống dưới hồ, Nay chìm mai nổi ngày mô cho thành?
Thương nhau bất luận giàu nghèo, Dù cho lên ải xuống đèo cũng cam.
Tưởng rằng chị ngã em nâng, Ai ngờ chị ngã, em bưng miệng cười.
Thà liếm môi liếm mép, hơn ăn cá chép mùa hè
Thuyền đua bè sậy cũng đua, Thấy rau muống vượt, rau dừa vượt theo
Tôm nấu sống, bống để ươn
Thịt gà chấm muối, cơm nguội trộn tương
Thương chi cho uổng tấm tình Nẫu về xứ nẫu bỏ mình bơ vơ.
Tình anh như nước dâng cao Tình em như dải lụa đào tẩm hương.
Trót đa mang phải đèo bòng.
Thương mẹ nhớ cha như kim châm vào dạ, Nghĩ đến chừng nào, lụy hạ tuôn rơi
Trâu teo, heo nở
Thà rằng chiếu lác có đôi Còn hơn chăn gấm lẻ loi một mình.
Tham vàng bỏ đống gạch đầy, Vàng thì ăn hết, gạch xây nên nhà
Thế gian chẳng ít thì nhiều, Không dưng ai dễ đặt điều cho ai
Thuyền mạnh về lái, gái mạnh về chồng.
Trách người một, trách ta mười, Bởi ta bạc trước cho người tệ sau
Trời mưa ướt lá dai bì, Con mẹ, mẹ xót, xót gì con dâu!
Tiếc công anh se sợi nhợ, uốn dây cần Xe rồi sợi đứt, con cá lần ra khơi.
Trâu thịt thì gầy, trâu cày thì béo
Thịt không hành, canh không mắm
Thương thương nhớ nhớ sầu sầu Một ngày ba bận ra cầu đứng trông
Trách ai ăn giấy bỏ bìa Khi thương thương vội, khi lìa lìa xa!
Trách ai tham phú phụ bần Tham xa mà bỏ nghĩa gần thuở xưa.
Thóc lúa về nhà, lợn gà ra chợ
Trâu có đàn, bò có lũ
Ta đây như cây giữa rừng, Ai lay chẳng chuyển, ai rung chẳng rời.
Tay bưng đĩa muối, tay bợ sàng rau Thủy chung như nhất, sang giàu mặc ai
Trồng tre đất sỏi, trồng tỏi đất bồi.
Ta về ta tắm ao ta, Dù trong, dù đục ao nhà vẫn hơn.
Tay đâm ra, tà đâm xuống
Tốt mốc ngon tương
Trẻ may ra, già may vào
Thứ nhất cày nỏ, thứ nhì bỏ phân
Thương em cái tính nhu mì Làng trên xã dưới thiếu chi người giòn.