Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Hồi trống cổ thành

Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Hồi trống cổ thành giúp học sinh soạn bài dễ dàng, chính xác.

Quảng cáo
Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn

Tóm tắt

Mẫu 1

"Hồi trống Cổ Thành" được trích ở hồi 28 "Chém Sái Dương anh em hòa giải". Hồi Cổ Thành tôi chúa đoàn viên". Ở đoạn trích này, để minh oan cho mình, xua tan mối nghi ngờ, sự hiểu lầm của Trương Phi, Quan Công đã nhận điều kiện mà Trương Phi đã đưa ra: lấy đầu Sái Dương trong ba hồi trống. Không đợi đến hồi thứ ba, đầu Sái Dương đã lăn lóc dưới đất., Trương Phi rỏ nước mắt khóc, sụp xuống lạy Vân Trường, mối nghi ngờ được xóa tan.

Mẫu 2

Châu Thương theo Quan Công sang Nhữ Nam. Khi nghe được thông tin từ thổ dân, Quan Công rất vui mừng, lập tức sai Tôn Càn vào thành báo tin, bảo Trương Phi ra đón hai chị. Nhận được tin báo, Phi chẳng nói năng gì, mặc ngay áo giáp, vác mâu lên ngựa, dẫn theo một nghìn quân đi tắt ra cửa bắc. Quan Công khi thấy Trương Phi vô cùng vui mừng nhưng Trương Phi thì nghi ngờ rằng chàng đã hàng Tào, bội nghĩa vườn đào nên đã múa xà nâu chạy lại đâm Quan Công mặc cho những lời thanh minh của hai vị phu nhân, nhưng may đã né được.

     Một lát sau, quân Tào kéo đến dưới sự chỉ huy của Sái Dương. Sự việc này càng khiến Trương Phi thêm tức giận và yêu cầu Quan Chung sau khi nghe xong ba hồi trống, phải chém được tên tướng ấy để thể hiện lòng chung. Cuộc chiến diễn ra, chỉ chưa đầy một hồi trống, đầu Sái Dương đã lăn xuống đất. Lúc này, Trương Phi mới hiểu rõ mọi chuyện Quan Công đã trải qua, rỏ nước mắt khóc, thụp xuống lạy Vân Trường.

Mẫu 3

Quan Công dẫn hai chị chạy đến Cổ Thành thì nghe nói Trương Phi đang ở đó. Ông mừng rỡ sai Tôn Càn vào thành báo tin cho Trương Phi ra đón. Nghe tin báo, Trương Phi lập tức mặc áo giáp, vác mâu lên ngựa, dẫn nghìn quân, đi tắt ra cửa Bắc. Gặp Trương Phi, Quan Công vô cùng mừng rỡ. Nhưng Trương Phi nghi ngờ Quan Công đã hàng Tào, bội nghĩa vườn đào nên vác mâu xông tới đâm Quan Công mặc cho Quan Công và hai vị phu nhân hết lời thanh minh. Giữa lúc đang bối rối thì đột nhiên ở đằng xa, Sái Dương mang quân Tào đuổi tới khiếnTrương Phi càng thêm tức giận, buộc Quan Công phải lấy đầu ngay tên tướng đó để chứng thực lòng trung. Chưa dứt một hồi trống giục, đầu Sái Dương đã lăn dưới đất. Lúc này, Trương Phi mới tin lời Quan Công. Trương Phi mời hai chị vào thành rồi cúi đầu sụp lạy xin lỗi Quan Công.

 




Xem thêm

Mẫu 4

Đoạn trích "Hồi trống Cổ Thành" là một trong những phân đoạn kịch tính nhất của tiểu thuyết "Tam Quốc Diễn Nghĩa", khắc họa cuộc tái ngộ đầy sóng gió giữa Quan Công và Trương Phi. Sau khi thất thủ tại Từ Châu và lạc mất anh em, Quan Công buộc phải nương nhờ Tào Tháo để bảo vệ nhị tẩu, một quyết định dẫn đến những hiểu lầm tai hại về sau. Khi hay tin Trương Phi đang chiếm cứ Cổ Thành, Quan Công vui mừng khôn xiết, đưa hai chị dâu đến để đoàn tụ với người em kết nghĩa. Tuy nhiên, trái ngược với sự hân hoan của Quan Công, Trương Phi lại xuất hiện với thái độ giận dữ tột độ, mắng nhiếc và cầm mâu lao vào đòi quyết chiến. Nguyên nhân sâu xa của cơn thịnh nộ này xuất phát từ sự cương trực, thẳng thắn của Trương Phi, người kiên quyết không chấp nhận kẻ mà ông cho là đã phản bội anh em để cầu vinh hoa phú quý. Mâu thuẫn được đẩy lên cao trào khi quân của Sái Dương bất ngờ kéo đến, khiến Trương Phi càng thêm tin rằng Quan Công dẫn địch về bắt mình. Trước tình thế "tình ngay lý gian", Quan Công buộc phải chấp nhận điều kiện khắc nghiệt của Trương Phi là chém đầu tướng giặc để minh oan. Điều kiện đưa ra là phải xong việc trong ba hồi trống, một thử thách không chỉ về võ nghệ mà còn là thước đo của lòng trung nghĩa. Quan Công đã không làm người đọc thất vọng khi đầu Sái Dương rơi xuống đất trước khi dứt hồi trống đầu tiên. Hành động dứt khoát ấy đã xóa tan mọi ngờ vực, buộc Trương Phi phải nhìn nhận lại sự việc một cách thấu đáo. Sau khi nghe tên lính kể lại hành trình gian nan của Quan Công, Trương Phi đã bật khóc, thụp lạy anh để tạ lỗi. Đoạn trích khép lại bằng hình ảnh đoàn viên xúc động, khẳng định tình nghĩa vườn Đào bền vững trước mọi thử thách của thời cuộc.

Mẫu 5

Văn bản "Hồi trống Cổ Thành" tái hiện một lát cắt quan trọng trong hành trình tìm lại nhau của ba anh em Lưu - Quan - Trương, tập trung vào sự xung đột gay gắt giữa lòng trung thành và sự nghi kỵ. Bối cảnh câu chuyện diễn ra tại Cổ Thành, nơi Trương Phi đang trấn giữ sau khi thất lạc các anh, còn Quan Công vừa rời khỏi doanh trại Tào Tháo để tìm về với chúa cũ. Cuộc gặp gỡ lẽ ra phải tay bắt mặt mừng lại biến thành một màn đối đầu căng thẳng khi Trương Phi nhất quyết không nhận anh, thậm chí còn muốn dùng vũ lực để trừng trị "kẻ phản bội". Sự hiểu lầm của Trương Phi bắt nguồn từ thông tin Quan Công đã hàng Tào, một điều tối kỵ đối với tính cách trắng đen rõ ràng của ông. Mặc cho hai chị dâu hết lời giải thích và Quan Công nhẫn nại thanh minh, Trương Phi vẫn giữ nguyên thái độ thù địch, hoài nghi. Tình huống truyện trở nên ngàn cân treo sợi tóc khi đoàn quân của Sái Dương xuất hiện sau lưng Quan Công, như một bằng chứng giả tạo củng cố cho sự nghi ngờ của Trương Phi. Để chứng minh tấm lòng son sắt của mình, Quan Công không còn cách nào khác là chấp nhận lời thách thức chém đầu tướng địch trong ba hồi trống. Tiếng trống Cổ Thành vang lên không chỉ là hiệu lệnh chiến đấu mà còn là tiếng lòng thúc giục minh oan của người anh hùng. Bằng tài năng trác tuyệt, Quan Công đã chém rơi đầu Sái Dương trong chớp mắt, một hành động hùng hồn hơn vạn lời nói. Chứng kiến sự việc và nghe lời khai của kẻ địch bị bắt, Trương Phi mới vỡ lẽ về nỗi khổ tâm và lòng trung nghĩa của Quan Công. Những giọt nước mắt hối hận và cái lạy tạ lỗi của Trương Phi ở cuối đoạn trích đã giải tỏa hoàn toàn bầu không khí căng thẳng. Tác phẩm qua đó ca ngợi vẻ đẹp của tình huynh đệ, dẫu có lúc hiểu lầm nhưng bản chất vẫn là sự gắn kết thiêng liêng.

Mẫu 6

Đoạn trích "Hồi trống Cổ Thành" thuộc hồi 28 của "Tam Quốc Diễn Nghĩa" là một minh chứng xuất sắc cho nghệ thuật xây dựng xung đột và giải quyết mâu thuẫn của La Quán Trung. Nội dung xoay quanh sự kiện Quan Vũ, sau khi vượt năm ải chém sáu tướng, đã tìm đến Cổ Thành để hội ngộ với Trương Phi. Tuy nhiên, sự chào đón mà Quan Vũ nhận được lại là mũi xà mâu sắc lẹm và những lời mắng nhiếc nặng nề từ người em kết nghĩa. Trương Phi, với bản tính nóng nảy và quan niệm trung nghĩa tuyệt đối, đã không chấp nhận việc Quan Vũ từng phục vụ dưới trướng Tào Tháo. Sự xuất hiện của Tôn Càn và lời nói đỡ của hai phu nhân cũng không thể làm dịu đi cơn giận như lửa cháy của Trương Phi. Đỉnh điểm của kịch tính là khi quân mã của Sái Dương ập đến, khiến Trương Phi đinh ninh rằng Quan Vũ dẫn quân Tào đến để lừa bắt mình. Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Quan Vũ đã chấp nhận điều kiện của Trương Phi: chém đầu tướng giặc để chứng minh lòng trong sạch. Thử thách ba hồi trống được đặt ra như một giới hạn sinh tử, nơi phẩm giá của người anh hùng được đặt lên bàn cân. Quan Vũ đã hành động dứt khoát, chưa dứt một hồi trống, đầu Sái Dương đã lìa khỏi cổ, lăn lóc dưới đất. Chiến thắng chớp nhoáng này là câu trả lời đanh thép nhất cho mọi nghi ngờ, khẳng định bản lĩnh và lòng trung thành không đổi dời của Quan Vân Trường. Sau khi sự thật được sáng tỏ qua lời kể của tên lính hầu, Trương Phi đã thể hiện sự hối lỗi chân thành bằng những giọt nước mắt và hành động sụp lạy. Đoạn trích kết thúc trong niềm xúc động trào dâng, đánh dấu sự tái hợp trọn vẹn của tình nghĩa anh em.

Mẫu 7

Trong "Hồi trống Cổ Thành", nhà văn La Quán Trung đã khéo léo sử dụng sự hiểu lầm để làm nổi bật vẻ đẹp nhân cách của các nhân vật anh hùng thời loạn. Câu chuyện bắt đầu khi Quan Công, sau bao ngày tháng "thân tại Tào doanh tâm tại Hán", vui mừng tìm đến Cổ Thành gặp Trương Phi. Trái với kỳ vọng về một cuộc đoàn viên đẫm lệ, Quan Công phải đối mặt với sự khước từ quyết liệt và thái độ thù địch của Trương Phi. Vốn tính bộc trực, Trương Phi không chấp nhận bất kỳ lý do nào cho việc Quan Công đã từng nhận phong hầu từ Tào Tháo, coi đó là hành vi bất trung. Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm khi Trương Phi nhìn thấy bụi mù từ xa do quân Sái Dương kéo đến, cho rằng đó là quân Tào do Quan Công dẫn về. Để bảo vệ danh dự và minh oan cho bản thân, Quan Công đã chấp nhận yêu cầu chém đầu tướng địch trong vòng ba hồi trống của Trương Phi. Tiếng trống Cổ Thành vang lên dồn dập, tạo nên không khí hào hùng và căng thẳng cho cuộc giao tranh định mệnh. Không cần đợi đến hồi trống thứ ba, Quan Công đã nhanh chóng kết liễu Sái Dương, dùng hành động thực tế để đập tan mọi nghi kỵ. Cái chết của Sái Dương là chìa khóa mở ra cánh cửa sự thật, giúp Trương Phi hiểu rõ nỗi lòng và hoàn cảnh của người anh kết nghĩa. Sự chuyển biến tâm lý của Trương Phi từ giận dữ sang hối hận, từ nghi ngờ sang kính trọng được miêu tả hết sức tinh tế. Hành động khóc và lạy tạ Quan Công của Trương Phi ở cuối đoạn trích là cái kết đẹp cho một chuỗi những biến cố dồn dập. Qua đó, tác giả khẳng định chân lý: vàng thật không sợ lửa, lòng trung nghĩa thực sự sẽ vượt qua mọi thử thách của nghi ngờ.

Mẫu 8

Đoạn trích "Hồi trống Cổ Thành" là một màn kịch ngắn nhưng đầy đủ các yếu tố thắt nút và mở nút, xoay quanh mối quan hệ giữa hai nhân vật Quan Công và Trương Phi. Sau khi ly tán, Quan Công vì muốn bảo vệ gia quyến của Lưu Bị nên đã tạm hàng Tào Tháo, điều này trở thành nguồn cơn cho sự phẫn nộ của Trương Phi khi hai người gặp lại. Tại Cổ Thành, Trương Phi không những không ra đón mà còn mặc giáp, vác mâu ra đòi tử chiến với Quan Công vì cho rằng anh mình đã bội nghĩa. Sự việc trở nên phức tạp hơn với sự can thiệp của quân Sái Dương đang truy đuổi, vô tình làm tình huống thêm phần oan nghiệt cho Quan Công. Trương Phi, với tư duy đơn giản và quyết liệt, đã ra điều kiện Quan Công phải lấy đầu Sái Dương trong ba hồi trống để chứng minh sự trong sạch. Đây là thử thách ngặt nghèo, đặt Quan Công vào thế phải chiến đấu không chỉ với kẻ thù trước mặt mà còn với sự nghi ngờ của người em sau lưng. Tuy nhiên, bằng võ nghệ siêu phàm, Quan Công đã chém rơi đầu Sái Dương khi hồi trống đầu tiên còn chưa dứt tiếng. Chiến công này có sức nặng ngàn cân, lập tức xóa bỏ bức tường ngăn cách vô hình giữa hai anh em. Sau khi tra hỏi kỹ lưỡng tên lính và hiểu rõ sự tình, Trương Phi đã không kìm được xúc động, rỏ nước mắt khóc và sụp xuống lạy Vân Trường. Sự hòa giải này không chỉ mang ý nghĩa cá nhân mà còn là biểu tượng cho sự đoàn kết không thể phá vỡ của tập đoàn phong kiến Lưu Bị. Tác phẩm đã thành công trong việc khắc họa tính cách điển hình của các nhân vật trong hoàn cảnh điển hình.

Mẫu 9

Thông qua đoạn trích "Hồi trống Cổ Thành", nhân vật Trương Phi hiện lên với nét tính cách cương trực, nóng nảy nhưng vô cùng trọng nghĩa khí. Khi nghe tin Quan Công đến, thay vì vui mừng, Trương Phi lại tỏ ra giận dữ vì cho rằng Quan Công đã phản bội lời thề vườn Đào để theo Tào Tháo. Sự nghi ngờ này không xuất phát từ lòng đố kỵ hẹp hòi mà bắt nguồn từ quan niệm tuyệt đối về lòng trung thành của Trương Phi: tôi trung không thờ hai chủ. Ông đã thẳng thừng bác bỏ mọi lời giải thích từ hai chị dâu và Tôn Càn, kiên quyết đòi dùng vũ lực để giải quyết vấn đề với người mà ông coi là kẻ phản bội. Sự xuất hiện của Sái Dương càng đổ thêm dầu vào lửa, khiến Trương Phi tin chắc vào nhận định của mình và ra điều kiện chém tướng để minh oan. Chi tiết Trương Phi đánh trống là một chi tiết nghệ thuật đắt giá, thể hiện sự căng thẳng và tâm trạng dồn nén của nhân vật trong giây phút quyết định. Khi đầu Sái Dương rơi xuống, Trương Phi vẫn chưa vội tin ngay mà còn cẩn trọng tra hỏi tên lính để xác minh sự thật một cách khách quan nhất. Chỉ khi mọi uẩn khúc được sáng tỏ, con người nóng nảy ấy mới bộc lộ sự yếu mềm, hối hận qua những giọt nước mắt và cái lạy tạ lỗi chân thành. Hành động sụp lạy Quan Công của Trương Phi không làm hạ thấp tư thế của người anh hùng mà trái lại, càng làm tôn lên vẻ đẹp của sự phục thiện và tình cảm anh em sâu nặng. Trương Phi trong đoạn trích này là hiện thân của sự ngay thẳng, yêu ghét phân minh, đại diện cho chữ "Dũng" và chữ "Trực" trong quan niệm xưa.

Mẫu 10

Đoạn trích "Hồi trống Cổ Thành" là sân khấu để Trương Phi bộc lộ trọn vẹn cá tính mạnh mẽ và quan điểm sống rạch ròi của mình trước người anh kết nghĩa Quan Vân Trường. Vốn là người thẳng tính, Trương Phi không chấp nhận bất kỳ sự thỏa hiệp nào về lòng trung thành, do đó việc Quan Công từng nương nhờ Tào Tháo là một vết nhơ không thể chấp nhận. Phản ứng dữ dội, mắng nhiếc và đòi đánh Quan Công của Trương Phi tại Cổ Thành là biểu hiện của một tình yêu thương bị tổn thương sâu sắc bởi cảm giác bị phản bội. Mặc dù hành động của ông có phần lỗ mãng và thiếu suy xét, nhưng nó lại xuất phát từ một trái tim trong sáng, không vụ lợi và tuyệt đối trung thành với lý tưởng của anh em. Thử thách đánh ba hồi trống để chém đầu Sái Dương là cách Trương Phi đặt ra để kiểm chứng lòng người, một phép thử khắc nghiệt nhưng cần thiết trong hoàn cảnh đó. Khi chứng kiến Quan Công chém tướng địch nhanh gọn, Trương Phi đã thể hiện sự công tâm của mình bằng cách điều tra kỹ lưỡng nguyên do Sái Dương truy đuổi. Sự chuyển biến tâm lý từ "nổi trận lôi đình" sang "rỏ nước mắt khóc" là một quá trình nhận thức đầy đau đớn nhưng cũng rất đỗi nhân văn của Trương Phi. Cái lạy tạ lỗi cuối đoạn trích là sự quy phục của lý trí trước sự thật, và là sự trỗi dậy của tình huynh đệ thiêng liêng. Qua nhân vật Trương Phi, tác giả muốn khẳng định rằng sự chân thành và thẳng thắn là nền tảng cốt lõi để duy trì mọi mối quan hệ bền vững.

Mẫu 11

Trong "Hồi trống Cổ Thành", hình tượng Trương Phi được khắc họa sắc nét như một biểu tượng của sự bộc trực, không chấp nhận sự mập mờ giữa trung và nịnh. Sự kiện Quan Công đến Cổ Thành đã kích hoạt "ngọn lửa" trong lòng Trương Phi, bởi ông tin rằng Quan Công đã quên nghĩa cũ để ham mê tước lộc của Tào Tháo. Ông không nghe lời thanh minh, không nể mặt chị dâu, sẵn sàng cầm mâu đâm người anh em kết nghĩa, hành động này cho thấy Trương Phi đặt đại nghĩa lên trên tình riêng. Khi quân Sái Dương kéo đến, sự nghi ngờ của Trương Phi đạt đến đỉnh điểm, và ông đã dùng tiếng trống làm thước đo cho lòng trung thành của Quan Công. Ba hồi trống ấy không chỉ là giới hạn thời gian mà còn là tiếng lòng sục sôi, là sự giằng xé nội tâm của Trương Phi khi phải đối diện với người anh mà mình từng kính trọng. Việc Quan Công chém Sái Dương chưa dứt hồi trống đầu đã phá tan lớp băng nghi kỵ bao phủ lên mối quan hệ của họ. Trương Phi sau đó đã hành xử rất quân tử: khi biết mình sai, ông lập tức hối lỗi một cách chân thành và sâu sắc nhất. Hình ảnh Trương Phi khóc và sụp lạy Quan Công là một trong những khoảnh khắc xúc động nhất của tác phẩm, cho thấy đằng sau vẻ ngoài thô ráp là một tâm hồn giàu tình cảm. La Quán Trung đã rất thành công khi xây dựng Trương Phi như một nhân vật "nóng như lửa" nhưng "sáng như gương".

Mẫu 12

Trương Phi trong đoạn trích "Hồi trống Cổ Thành" là một nhân vật điển hình cho tính cách anh hùng hảo hán: yêu ghét rõ ràng và không dung tha cho sự phản trắc. Cuộc tái ngộ với Quan Công tại Cổ Thành trở thành một cuộc "xét xử" lương tâm khi Trương Phi đóng vai trò quan tòa nghiêm khắc, cáo buộc Quan Công tội bất trung. Những lời mắng nhiếc của Trương Phi tuy cay nghiệt nhưng lại phản ánh nỗi đau đớn của một người coi trọng lời thề kết nghĩa hơn cả sinh mạng. Sự xuất hiện đường đột của Sái Dương là chất xúc tác khiến cơn giận của Trương Phi bùng nổ, dẫn đến điều kiện chém tướng trong ba hồi trống. Trương Phi trực tiếp cầm dùi đánh trống, mỗi nhịp trống vang lên như mỗi nhịp đập dồn dập của con tim đang khao khát tìm kiếm sự thật. Khi Quan Công hoàn thành thử thách một cách xuất sắc, Trương Phi không vội vàng kết luận mà tiếp tục thẩm vấn kẻ địch để đảm bảo không có sự lừa dối nào. Sự cẩn trọng này cho thấy Trương Phi tuy nóng nảy nhưng không hề hồ đồ trong những vấn đề hệ trọng. Giây phút sự thật được phơi bày cũng là lúc bức tường ngăn cách sụp đổ, Trương Phi đã khóc và lạy anh để tạ lỗi cho sự nóng vội của mình. Hành động ấy đã rửa sạch nỗi oan cho Quan Công và hàn gắn lại tình nghĩa anh em đã bị rạn nứt. Nhân vật Trương Phi qua đó hiện lên vừa chân thực, vừa đáng trọng, là mảnh ghép không thể thiếu trong bộ ba Lưu - Quan - Trương.

Mẫu 13

Đoạn trích "Hồi trống Cổ Thành" tập trung làm nổi bật diễn biến tâm lý phức tạp của Trương Phi, từ sự phẫn nộ tột cùng đến niềm xúc động vỡ òa. Khi nghe tin Quan Công - người mà ông cho là đã bội phản - tìm đến, Trương Phi đã phản ứng bằng bạo lực và những lời lẽ đanh thép, phủ nhận mọi công lao quá khứ. Đối với Trương Phi, lòng trung thành là một khái niệm tuyệt đối, không có vùng xám, nên việc Quan Công ở bên Tào Tháo là điều không thể tha thứ. Tình huống Sái Dương dẫn quân đến như "đổ thêm dầu vào lửa", buộc Trương Phi phải ra tối hậu thư: lấy đầu địch để chứng minh lòng thành. Tiếng trống Cổ Thành do chính tay Trương Phi đánh lên mang âm hưởng của sự quyết liệt, thúc giục và cả sự hy vọng mong manh về sự vô tội của người anh. Kết quả trận chiến diễn ra quá nhanh, đầu Sái Dương rơi xuống khi tiếng trống chưa dứt, khiến Trương Phi phải nhìn nhận lại toàn bộ sự việc. Sau khi xác minh sự thật qua lời khai của tên lính hầu, thái độ của Trương Phi quay ngoắt 180 độ: từ hung thần trở thành người em đầy hối lỗi. Ông sụp xuống lạy Quan Công, những giọt nước mắt tuôn rơi đã gột rửa đi mọi hiểu lầm và hận thù vô cớ. Cái kết này không chỉ minh oan cho Quan Công mà còn tôn vinh tính cách thẳng thắn, biết sai biết sửa của Trương Phi. Đoạn trích là bài học sâu sắc về cách nhìn nhận con người và giá trị của niềm tin trong các mối quan hệ.

Mẫu 14

Trong "Hồi trống Cổ Thành", Quan Công hiện lên như một tượng đài của lòng trung nghĩa và sự nhẫn nại phi thường trước nghịch cảnh. Sau khi vượt qua bao gian nan, thử thách để đưa hai chị dâu về đoàn tụ với anh em, Quan Công không ngờ mình lại vấp phải sự xua đuổi quyết liệt từ Trương Phi. Dù bị người em kết nghĩa sỉ nhục và uy hiếp bằng vũ khí, Quan Công vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, cố gắng dùng lời lẽ ôn tồn để giải thích và cậy nhờ hai chị dâu phân giải. Thái độ nhún nhường này không phải là sự nhu nhược mà là biểu hiện của lòng bao dung và sự trân trọng tình nghĩa anh em của một người anh lớn. Khi bị dồn vào thế đường cùng với sự xuất hiện của Sái Dương, Quan Công đã không ngần ngại chấp nhận thử thách sinh tử mà Trương Phi đưa ra. Việc chém đầu Sái Dương chưa dứt một hồi trống không chỉ thể hiện tài nghệ võ thuật siêu quần mà còn là cách Quan Công khẳng định phẩm giá trong sạch của mình. Hành động dứt khoát ấy là câu trả lời hùng hồn nhất, đập tan mọi nghi kỵ đang bao trùm lên Cổ Thành. Sau khi được minh oan, Quan Công không hề trách cứ Trương Phi mà trái lại, ông đón nhận lời xin lỗi bằng sự độ lượng vốn có. Hình ảnh Quan Công trong đoạn trích là sự kết hợp hoàn hảo giữa chữ "Tài" và chữ "Đức", giữa dũng khí của một võ tướng và tâm hồn của một bậc quân tử. Qua đó, tác giả ca ngợi lòng trung thành sắt son không gì lay chuyển nổi của Quan Vân Trường.

Mẫu 15

Nhân vật Quan Công trong đoạn trích "Hồi trống Cổ Thành" là minh chứng sống động cho câu nói "Vàng thật không sợ lửa", khi phẩm chất của ông được tôi luyện qua lò lửa của sự nghi kỵ. Hành trình tìm về với Lưu Bị và Trương Phi của ông đầy rẫy chông gai, nhưng nỗi đau lớn nhất lại là sự hiểu lầm của chính người anh em thân thiết nhất. Trước cơn thịnh nộ của Trương Phi, Quan Công đã thể hiện sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc, liên tục dùng lý lẽ và tình cảm để thuyết phục, tránh cuộc cốt nhục tương tàn. Sự xuất hiện của quân Sái Dương là một thử thách nghiệt ngã, nhưng Quan Công đã biến nguy thành cơ để chứng minh lòng mình. Ông chấp nhận điều kiện chém tướng trong ba hồi trống với sự tự tin của một người nắm giữ chính nghĩa và tài năng trác tuyệt. Đường đao của Quan Công nhanh và dứt khoát, khiến đầu Sái Dương rơi xuống đất khi hồi trống thứ nhất chưa kịp dứt, một chiến công chấn động Cổ Thành. Chiến thắng này không chỉ cứu mạng Quan Công khỏi mũi mâu của Trương Phi mà còn cứu vãn mối quan hệ đang trên bờ vực thẳm. Sự bao dung của Quan Công sau khi được minh oan càng làm tôn lên tầm vóc lớn lao của nhân vật này. Đoạn trích đã khắc họa thành công một Quan Công vừa dũng mãnh trên sa trường, vừa sâu sắc trong tình cảm. Ông xứng đáng là biểu tượng của chữ "Nghĩa" trong văn hóa truyền thống phương Đông.

Mẫu 16

Văn bản "Hồi trống Cổ Thành" đã làm nổi bật bản lĩnh và nhân cách cao đẹp của Quan Công khi đối diện với oan khuất lớn nhất trong đời mình. Bị Trương Phi kết tội phản bội và đem quân đến bắt, Quan Công rơi vào tình thế "tình ngay lý gian", một tình huống bi đát đối với người coi trọng danh dự như mạng sống. Tuy nhiên, thay vì dùng võ lực để đối kháng lại sự nóng nảy của Trương Phi, Quan Công đã chọn cách nhẫn nhịn và tìm cơ hội để minh oan bằng hành động. Lời thách thức chém đầu Sái Dương trong ba hồi trống là cơ hội ngàn vàng để Quan Công chứng minh lòng trung thành không tì vết của mình. Với khí thế áp đảo và võ nghệ thượng thừa, Quan Công đã kết liễu tướng địch trong chớp mắt, biến lời buộc tội của Trương Phi thành vô nghĩa. Hành động chém Sái Dương không chỉ là một chiến công quân sự mà còn là một hành động rửa nhục đầy kiêu hãnh. Khi Trương Phi nhận ra sai lầm và sụp lạy tạ lỗi, Quan Công đã đón nhận với tâm thế của một người anh bao dung, không chấp nhặt những lầm lỡ nóng vội. Qua đoạn trích, người đọc không chỉ thấy một Quan Công "sức địch muôn người" mà còn thấy một trái tim nhân hậu, luôn đặt tình nghĩa lên trên cái tôi cá nhân. Tác giả La Quán Trung đã rất thành công khi xây dựng hình tượng Quan Công hoàn hảo cả về tài năng lẫn đức độ.

Mẫu 17

Đoạn trích "Hồi trống Cổ Thành" là một thử thách khắc nghiệt đối với lòng kiên nhẫn và phẩm giá của Quan Công, người anh hùng lừng danh thời Tam Quốc. Trở về sau bao ngày tháng lưu lạc và chịu tiếng hàng Tào, Quan Công hy vọng vào một cuộc đoàn tụ ấm áp nhưng lại nhận về gáo nước lạnh từ Trương Phi. Sự nghi ngờ của Trương Phi là một đòn giáng mạnh vào lòng tự trọng của Quan Công, nhưng ông đã nén nỗi uất ức để giữ hòa khí và tìm cách giải thích. Tình thế nguy cấp khi Sái Dương xuất hiện đã buộc Quan Công phải dùng đến "ngôn ngữ" của gươm đao để nói lên sự thật. Ông chấp nhận điều kiện ba hồi trống không chút do dự, thể hiện sự tự tin tuyệt đối vào bản thân và sự trong sạch của mình. Lưỡi đao oan nghiệt đã chém rơi đầu Sái Dương ngay trong hồi trống đầu tiên, một tốc độ phi thường minh chứng cho sức mạnh và sự quyết tâm của Quan Công. Chiến thắng này có ý nghĩa giải tỏa mọi dồn nén, minh oan cho Quan Công và thức tỉnh Trương Phi. Thái độ điềm tĩnh trước, trong và sau cuộc chiến của Quan Công cho thấy bản lĩnh của một vị tướng tài ba và một người anh mẫu mực. Đoạn trích là bài ca ngợi ca phẩm chất trung liệt, kiên cường của Quan Công giữa dòng đời vạn biến.

Mẫu 18

Trong "Hồi trống Cổ Thành", hình ảnh Quan Công được khắc họa đối lập hoàn toàn với sự nóng nảy của Trương Phi, tạo nên một bức tranh tương phản đầy thú vị. Trước sự hung hăng và những lời lẽ xúc phạm của Trương Phi, Quan Công luôn giữ thái độ chừng mực, từ tốn, cố gắng dùng tình thân để hóa giải hiểu lầm. Sự oan ức của Quan Công lên đến đỉnh điểm khi bị coi là kẻ dẫn đường cho giặc, nhưng chính trong hoàn cảnh đó, khí phách anh hùng của ông mới bộc lộ rõ nét nhất. Ông không ngần ngại nhận lời thách đấu chém Sái Dương trong ba hồi trống, coi đó là cơ hội duy nhất để rửa sạch nỗi oan khiên. Hành động chém tướng diễn ra nhanh như chớp, đầu Sái Dương rơi xuống đất khi tiếng trống vẫn chưa dứt, khẳng định tài năng và lòng trung thành của Quan Công là không thể phủ nhận. Sự minh oan này không đến từ lời nói suông mà đến từ hành động thực tế đầy thuyết phục. Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, Quan Công không hề tỏ vẻ kiêu ngạo hay trách móc, mà ân cần đón nhận sự hối lỗi của Trương Phi. Nhân cách cao thượng và lòng vị tha của Quan Công trong đoạn trích này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Tác phẩm khẳng định vị thế của Quan Công như một biểu tượng của sự trung nghĩa vẹn toàn.

Mẫu 19

Hình tượng "Hồi trống Cổ Thành" trong đoạn trích cùng tên không chỉ là một chi tiết thực tế mà còn mang ý nghĩa biểu tượng nghệ thuật sâu sắc. Tiếng trống do chính tay Trương Phi đánh lên, vừa là hiệu lệnh chiến đấu, vừa là phương tiện để trút bỏ nỗi giận dữ và sự nghi ngờ đang chất chứa trong lòng. Ba hồi trống được đặt ra như một giới hạn thời gian sinh tử, tạo nên áp lực ngàn cân lên vai Quan Công trong việc minh oan cho bản thân. Tuy nhiên, tiếng trống ấy cũng chính là nhịp cầu nối, là cơ hội để hai anh em tìm lại niềm tin đã mất vào nhau. Khi Quan Công chém rơi đầu Sái Dương chưa dứt một hồi trống, âm thanh của tiếng trống dường như cũng thay đổi, từ dồn dập, gay gắt chuyển sang hân hoan, giải tỏa. Tiếng trống ngừng lại cũng là lúc mâu thuẫn được giải quyết, sự thật được phơi bày và tình nghĩa anh em được hàn gắn. Chi tiết này đóng vai trò thắt nút và mở nút cho toàn bộ câu chuyện, đẩy kịch tính lên cao trào và hạ màn một cách thuyết phục. Qua hình tượng hồi trống, tác giả La Quán Trung đã thể hiện tài năng bậc thầy trong việc xây dựng không khí hào hùng của tiểu thuyết sử thi. Tiếng trống Cổ Thành vì thế mà vang vọng mãi như một khúc ca về lòng trung nghĩa.

Mẫu 20

Trong đoạn trích "Hồi trống Cổ Thành", tiếng trống đóng vai trò như một "nhân vật" đặc biệt, chứng kiến và thúc đẩy diễn biến của câu chuyện. Đối với Trương Phi, hồi trống là thước đo của lòng tin, là công cụ để kiểm chứng sự trung thành của người anh kết nghĩa mà ông đang nghi ngờ. Đối với Quan Công, tiếng trống là lời thách thức đanh thép, là tiếng gọi của danh dự buộc ông phải chiến đấu hết mình để rửa sạch nỗi oan. Không gian nghệ thuật của đoạn trích được bao trùm bởi âm thanh dồn dập của tiếng trống, tạo nên sự căng thẳng tột độ cho người đọc. Việc Quan Công kết thúc trận chiến khi chưa dứt hồi trống thứ nhất đã làm cho ý nghĩa của tiếng trống thêm phần hào sảng. Nó chứng minh rằng sự thật và chính nghĩa có sức mạnh vượt trội, có thể chiến thắng mọi thử thách trong tích tắc. Tiếng trống vừa dứt, đầu giặc rơi, và bức màn nghi kỵ cũng theo đó mà tan biến. Hình ảnh hồi trống Cổ Thành đã trở thành một biểu tượng kinh điển trong văn học, đại diện cho sự minh xét công bằng và sức mạnh của chân lý. Tác giả đã mượn tiếng trống để ca ngợi khí phách anh hùng và tình huynh đệ keo sơn.

Mẫu 21

Tiêu đề "Hồi trống Cổ Thành" đã gợi mở về vai trò trung tâm của chi tiết nghệ thuật này trong việc giải quyết xung đột của đoạn trích. Ba hồi trống là điều kiện mà Trương Phi đưa ra, nó chứa đựng cả sự phẫn nộ, sự hoài nghi và cả niềm hy vọng mong manh về người anh của mình. Tiếng trống vang lên trong bối cảnh quân Sái Dương đang ập đến tạo nên một không khí chiến trận nghẹt thở, đầy kịch tính. Đối với Quan Công, mỗi nhịp trống là một lời thúc giục minh oan, buộc ông phải hành động nhanh chóng và chính xác tuyệt đối. Sự kiện đầu Sái Dương rơi xuống đất khi hồi trống đầu tiên chưa dứt là một chi tiết đắt giá, phá vỡ quy chuẩn thời gian thông thường để tô đậm tài năng của Quan Công. Tiếng trống Cổ Thành vì thế không chỉ là âm thanh của chiến trận mà còn là âm thanh của sự giải oan, của sự thật được phơi bày ra ánh sáng. Sau hồi trống ấy, những giọt nước mắt của Trương Phi đã thay thế cho sự giận dữ, đánh dấu sự tái sinh của tình cảm anh em. Tác giả đã sử dụng tiếng trống như một biện pháp nghệ thuật đắc địa để khắc họa tính cách nhân vật và chủ đề tác phẩm. Đó là tiếng trống của lòng trung, của nghĩa khí ngất trời.

Mẫu 22

"Hồi trống Cổ Thành" là một chi tiết nghệ thuật mang tính ước lệ cao, góp phần quan trọng vào việc thể hiện chủ đề của đoạn trích trích trong hồi 28 "Tam Quốc Diễn Nghĩa". Tiếng trống ở đây không đơn thuần là nhạc khí dùng trong quân sự mà là biểu hiện của tâm trạng và ý chí con người. Trương Phi đánh trống với tất cả sức lực và sự dồn nén, tiếng trống ấy mang theo nỗi uất hận của một người tin rằng mình bị phản bội. Ngược lại, đối với Quan Công, tiếng trống là tín hiệu để khẳng định bản thân, là cơ hội để chứng minh tấm lòng son sắt không đổi dời. Cuộc giao tranh diễn ra và kết thúc chóng vánh trong chưa đầy một hồi trống đã tạo nên dư âm mạnh mẽ về sức mạnh của Quan Công. Tiếng trống ngừng cũng là lúc mọi nghi ngờ tan biến, nhường chỗ cho sự thấu hiểu và đoàn tụ xúc động. Chi tiết này đã nâng tầm vóc của câu chuyện, biến một cuộc hiểu lầm cá nhân thành một sự kiện mang tính biểu tượng về lòng trung nghĩa. Tiếng trống Cổ Thành đã trở thành âm hưởng chủ đạo, kết nối các tình tiết và cảm xúc của nhân vật một cách liền mạch. Qua đó, La Quán Trung khẳng định giá trị của niềm tin và sự minh bạch trong các mối quan hệ nhân sinh.

Mẫu 23

Trong văn bản "Hồi trống Cổ Thành", tiếng trống được sử dụng như một thủ pháp nghệ thuật để đẩy nhanh nhịp điệu trần thuật và gia tăng kịch tính. Quy ước "chém đầu tướng trong ba hồi trống" đã tạo ra một áp lực thời gian vô hình nhưng nặng nề, buộc các nhân vật phải hành động quyết liệt. Tiếng trống Cổ Thành vang lên giữa sự hỗn loạn của quân Sái Dương và sự căng thẳng của Trương Phi, tạo nên một bối cảnh bi tráng. Quan Công đã biến áp lực đó thành động lực, chém rơi đầu giặc với tốc độ thần tốc, ngay khi hồi trống đầu chưa kịp dứt. Chiến thắng này đã biến tiếng trống từ âm thanh của sự đe dọa thành khúc khải hoàn ca của lòng trung nghĩa. Tiếng trống cũng là chất xúc tác để Trương Phi chuyển từ trạng thái đối đầu sang trạng thái hối lỗi và phục thiện. Sự im lặng sau hồi trống là khoảng lặng cần thiết để sự thật thấm thía và tình anh em được hàn gắn trọn vẹn. Hình ảnh hồi trống Cổ Thành mãi là một dấu ấn nghệ thuật đặc sắc, thể hiện tài năng kể chuyện bậc thầy của La Quán Trung. Nó là minh chứng cho thấy nghệ thuật có thể diễn tả những điều sâu kín nhất của lòng người thông qua những hình tượng cụ thể.

Mẫu 24

Đoạn trích "Hồi trống Cổ Thành" là một bản hùng ca về tình nghĩa huynh đệ, được dệt nên từ những hiểu lầm, xung đột và sự hòa giải đầy xúc động. Cốt truyện xoay quanh cuộc tái ngộ trớ trêu giữa Quan Công và Trương Phi, khi niềm vui đoàn viên bị che phủ bởi bóng đen của sự nghi kỵ. Trương Phi, với bản tính cương trực, đã không chấp nhận việc Quan Công từng hàng Tào, dẫn đến cuộc đối đầu căng thẳng ngay tại Cổ Thành. Tuy nhiên, chính trong hoàn cảnh ngặt nghèo đó, phẩm chất của những người anh hùng mới thực sự tỏa sáng rực rỡ. Quan Công đã dùng hành động chém Sái Dương trong chớp mắt để minh chứng cho lòng trung thành, còn Trương Phi đã dùng sự hối lỗi chân thành để chuộc lại sự nóng vội. Sự kiện này khẳng định rằng tình nghĩa anh em kết nghĩa vườn Đào không phải là lời nói suông mà là sự gắn kết bền chặt, vượt qua mọi thử thách của thời gian và hoàn cảnh. Tác phẩm mang đến bài học sâu sắc về sự thấu hiểu, lòng bao dung và giá trị cốt lõi của chữ "Tín" trong cuộc sống. Cái kết có hậu của đoạn trích đã gieo vào lòng người đọc niềm tin vào sự chiến thắng của cái thiện và lẽ phải.

Mẫu 25

Văn bản "Hồi trống Cổ Thành" trích từ hồi 28 "Tam Quốc Diễn Nghĩa" là một tuyệt phẩm về nghệ thuật xây dựng nhân vật và tình huống truyện. Câu chuyện về sự hiểu lầm giữa Trương Phi và Quan Công đã được đẩy lên thành một cuộc xung đột gay gắt về quan niệm sống và lòng trung thành. Sự cương quyết của Trương Phi và sự điềm tĩnh của Quan Công tạo nên hai mảng màu đối lập nhưng bổ sung cho nhau, làm nên bức tranh toàn cảnh về khí phách anh hùng. Thử thách ba hồi trống chém Sái Dương là nút thắt quan trọng, nơi mọi nghi ngờ được giải tỏa bằng hành động thực tế hùng hồn nhất. Quan Công đã chứng minh sự trong sạch của mình bằng lưỡi đao sắc bén, còn Trương Phi đã chứng minh sự công tâm bằng những giọt nước mắt hối hận. Cuộc đoàn viên sau đó càng trở nên ý nghĩa hơn khi nó được xây dựng trên nền tảng của sự thật và sự tha thứ. Tác phẩm không chỉ ca ngợi tài năng quân sự mà còn đề cao vẻ đẹp nhân văn trong cách ứng xử giữa những người anh em. "Hồi trống Cổ Thành" xứng đáng là một trong những đoạn trích hay nhất của bộ tiểu thuyết lịch sử đồ sộ này.

Mẫu 26

Thông qua đoạn trích "Hồi trống Cổ Thành", La Quán Trung đã khắc họa thành công sự va chạm giữa hai cá tính lớn: một Trương Phi nóng nảy, thẳng thắn và một Quan Công trầm ổn, bản lĩnh. Mâu thuẫn nảy sinh từ việc Quan Công hàng Tào đã dẫn đến sự nghi ngờ của Trương Phi, tạo nên một tình huống kịch tính đầy sức lôi cuốn. Tác giả đã khéo léo sử dụng chi tiết quân Sái Dương kéo đến để đẩy xung đột lên đỉnh điểm, buộc nhân vật phải giải quyết bằng hành động cụ thể. Tiếng trống Cổ Thành vang lên như nhịp đập của số phận, định đoạt danh dự và sinh mạng của Quan Công. Việc Quan Công chém đầu tướng địch khi chưa dứt hồi trống đầu là minh chứng hùng hồn cho sức mạnh và lòng trung nghĩa không gì lay chuyển nổi. Sự hòa giải sau đó giữa hai anh em với những giọt nước mắt và cái lạy tạ lỗi là cái kết viên mãn cho một chuỗi những biến cố dồn dập. Đoạn trích gửi gắm thông điệp về sự trân trọng các mối quan hệ, về cách nhìn nhận con người qua hành động thực tế chứ không chỉ qua hiện tượng bên ngoài. Giá trị nhân văn của tác phẩm vẫn còn nguyên vẹn sức hấp dẫn đối với độc giả ngày nay.

Mẫu 27

"Hồi trống Cổ Thành" là một đoạn trích giàu kịch tính và ý nghĩa, tái hiện cuộc gặp gỡ đầy bão táp giữa Quan Công và Trương Phi trong bối cảnh loạn lạc. Sự nghi ngờ của Trương Phi đối với Quan Công là phép thử khắc nghiệt nhất cho tình nghĩa anh em kết nghĩa vườn Đào. Bằng việc đặt ra điều kiện chém Sái Dương trong ba hồi trống, Trương Phi đã vô tình tạo cơ hội cho Quan Công chứng minh bản lĩnh và lòng trung thành tuyệt đối của mình. Quan Công đã không bỏ lỡ cơ hội đó, ông kết liễu kẻ thù trong tích tắc, xóa tan mọi mây mù ngờ vực đang bao phủ. Hình ảnh Trương Phi sụp lạy Quan Công sau khi hiểu rõ sự thật là một hình ảnh đẹp, đầy tính nhân văn, thể hiện sự phục thiện và trọng tình nghĩa. Đoạn trích đã thành công trong việc ca ngợi vẻ đẹp của những người anh hùng: dũng cảm trong chiến đấu và chân thành trong tình cảm. Tác phẩm để lại dư âm sâu sắc về sức mạnh của lòng tin và sự đoàn kết trong những hoàn cảnh khó khăn nhất. Đây là bài học muôn đời về đạo lý làm người và cách đối nhân xử thế.

Mẫu 28

"Hồi trống Cổ Thành" là tinh hoa nghệ thuật kể chuyện của La Quán Trung, nơi hội tụ đầy đủ các yếu tố của một tấn bi kịch và hùng kịch. Sự hiểu lầm tai hại của Trương Phi đối với Quan Công đã dẫn đến một cuộc đối đầu căng thẳng, suýt chút nữa làm rạn nứt tình huynh đệ thiêng liêng. Tuy nhiên, chính trong lò lửa của sự thử thách ấy, vàng mười của lòng trung nghĩa mới được tôi luyện và tỏa sáng. Tiếng trống Cổ Thành và cái đầu rơi của Sái Dương là hai hình ảnh biểu tượng đắt giá, giải quyết triệt để mọi mâu thuẫn. Quan Công được minh oan, Trương Phi nhận ra sai lầm, và tình anh em được hàn gắn chặt chẽ hơn bao giờ hết. Những giọt nước mắt của Trương Phi cuối đoạn trích là sự thăng hoa của cảm xúc, là sự trở về của tính người sau những giây phút căng thẳng của chiến trận. Đoạn trích là một tượng đài văn học về lòng trung, chữ tín và tình nghĩa anh em trong văn hóa phương Đông. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, sự thật và lòng chân thành luôn là chìa khóa vạn năng để mở mọi cánh cửa của trái tim.

 

Bố cục

Văn bản chia thành 2 phần:

+ Phần 1 (Từ đầu đến …đem theo quân mã chứ!): Trương Phi hiểu lầm Quan Công.

+ Phần 2 (Còn lại): Quan Công chém Sái Dương, giải hiềm nghi, anh em đoàn tụ.

Nội dung chính

Đoạn trích đặt ra vấn đề “trung thành hay phản bội” qua việc giải quyết sự hiểu lầm của Trương Phi về Quan Vũ.

PH/HS Tham Gia Nhóm Lớp 10 Để Trao Đổi Tài Liệu, Học Tập Miễn Phí!

close