Thành ngữ chỉ những người khi ở nhà, đối mặt với người thân quen thì cư xử tinh ranh, khôn ngoan; nhưng khi bước ra ngoài xã hội, người đó lại xư xử vụng về, dại dột, bị kẻ khác lừa.
Thành ngữ chỉ những người khi ở nhà, đối mặt với người thân quen thì cư xử tinh ranh, khôn ngoan; nhưng khi bước ra ngoài xã hội, người đó lại xư xử vụng về, dại dột, bị kẻ khác lừa.
Giải thích thêm
Khôn: có khả năng suy xét để xử sự một cách có lợi nhất, tránh được việc làm, thái độ không nên có. “Khôn nhà” ý chỉ việc cư xử khôn ranh, toan tính với người thân, trong phạm vi hẹp.
Dại: không đủ khả năng suy xét để ứng phó với hoàn cảnh, mắc phải những điều không nên.
Chợ: nơi buôn bán. “Dại chợ” ý chỉ việc cư xử vụng về, không khéo léo với người lạ trong phạm vi rộng.
Đặt câu với thành ngữ:
Cô ấy là người khôn nhà dại chợ, luôn toan tính với người nhà nhưng lại sống hết mình vì những người lạ.
Sau khi bị kẻ lừa đảo lấy hết sạch tiền tiết kiệm, ông ấy mới nhận ra mình thật khôn nhà dại chợ.
Hắn lừa bố mẹ để lấy tiền, rồi lại mang số tiền đó để đầu tư vào thị trường ảo có rủi ro cao, cuối cùng lại mất trắng. Đúng là khôn nhà dại chợ.
Thành ngữ ám chỉ những kẻ ngoài miệng thì nói những điều hay, điều tốt, thể hiện mình có nhân cách tốt, nhưng thực chất bên trong lại nham hiểm, độc ác
Thành ngữ ám nói về những vật, hiện tượng có đặc điểm kín mít, không thấy được gì bên trong hoặc những sự việc được giữ bí mật hoàn toàn. Ngoài ra, thành ngữ còn chỉ những người sống khép kín, kín đáo, không tâm sự, bộc bạch với người bên ngoài.