Ta là Thuỷ Tinh, một người đã năm lần bảy lượt đánh nhau với Sơn Tinh để cướp Mị Nương, nhưng chẳng hiểu vì sao mỗi lần ta đánh nhau với Sơn Tinh ta đều thua.
Nguyên nhân là do hôm đó, ta nghe bọn thuỷ binh và các loài vật dưới biển nói rằng:”Vua Hùng thứ mười tám có một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, tính nết hiền hậu, dịu dàng và muốn kén cho con một người chồng xứng đáng để làm rể”. Nghe vậy, không đợi chờ gì nữa, ta liền đến xin cầu hôn nàng. Nhưng không biết ý trời thế nào, Sơn Tinh ở trên núi Tản Viên cũng có mặt ở đó. Anh ta mặc bộ áo giáp, bước đi mạnh mẽ, hùng dũng và cũng có sức mạnh chẳng thua kém gì ta: vẫy tay về phía Đông, phía Đông nổi cồn bãi, vẫy tay về phía Tây, phía Tây mọc lên từng dãy núi đồi. Sau đó, ta cũng trổ tài, ta vung tay, miệng cất tiếng oang oang, rồi một luồn gió mạnh nổi lên, mây đen đua nhau kéo đến, mưa trút xuống ào ào. Vua Hùng băn khoăn không biết chọn ai và từ chối ai, bèn cho mời các lạc hầu đến bàn bạc. Xong, vua phán:
- Hai ngươi đều vừa ý ta, nhưng ta chỉ có một người con gái, biết gả cho người nào. Thôi thì…ngày mai, ai đem sính lễ đến trước thì sẽ cưới được vợ.
Chúng ta tâu hỏi đồ sính lễ, vua nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Một trăm ván cơm nếp,một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ phải đủ một đôi.
Nghe vua phán như vậy ta cũng hơi lo vì những thứ vua yêu cầu đều là những sản vật quý hiếm ở rừng, Sơn Tinh dễ dàng kiếm được. Còn ta lại ở dưới nước thì làm sao đây, lấy đâu ra những thứ ấy. Nếu vua yêu cầu cá, tôm hay rồng cũng được, như thế thì quá dễ. Phen này khó mà lấy được vợ.
Sáng hôm sau, ta đã cho quân đem lễ vật đến từ sớm nhưng thế quái nào Sơn Tinh lại đến trước ta từ lâu và đưa Mị Nương đi mất. Ta đến sau, không lấy được vợ, ta tức giận vô cùng, đem quân đuổi theo đánh ghen với Sơn Tinh. Vừa đuổi theo, ta vừa hét:”Sơn Tinh trả Mị Nương lại cho ta, trả vợ cho ta". Trận đánh giữa ta và Sơn Tinh diễn ra rất ác liệt. Ta hô mưa, gọi gió, làm thành giông bão rung chuyển cả đất trời, dâng nước sông lên cuồn cuộn đánh Sơn Tinh. Nước ngập ruộng đồng, tràn vào nhà cửa, dâng lên lưng đồi, sườn núi, tưởng như cả thành Phong Châu đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Ta biết , nàng Mị Nương đang lo lắng cho cha và các thần dân, nhưng ta không thể nào làm khác được, lí do là một điều vô cùng đơn giản vì ta muốn chiếm lại nàng. Nghĩ rằng có thể chiếm được Mị Nương nên ta rất đắc chí và quyết đánh đến cùng. Nhưng Sơn Tinh chẳng hề nao núng mà vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Ta dâng nước cao lên bao nhiêu, hắn lại làm núi đồi cao bấy nhiêu. Đánh ròng rã mấy tháng trời, thủy binh của ta yếu dần, ta vẫn không thể thắng Sơn Tinh, cuối cùng sức cùng lực kiệt đành phải rút quân về.
Từ đó oán nặng thù sâu, năm nào ta cũng làm mưa để đánh Sơn Tinh nhưng lần nào cũng vậy, ta đánh đến mỏi mệt, chán chê nhưng vẫn không thắng được hắn để cướp Mị Nương về. Ta phải lủi thủi ra về tay không khi trong lòng đầy oán hận. Từ đó, nhân dân đã chế nhạo ta vì đã làm hại dân lành.
Loigiaihay.com