Văn bản Điều không tính trướcTôi chuẩn bị đánh nhau. [..] Chả là cách đây năm hôm, trong trận bóng giao hữu giữa lớp tôi và lớp thắng Nghi nhân dịp kết thúc năm học, khi nhận được đường chuyền của thằng Phước, tôi lướt xuống sút vào gôn đội nó một quả tuyệt đẹp thì nó la toáng lên bảo tôi việt vị” Quảng cáo
ĐIỀU KHÔNG TÍNH TRƯỚC Tôi chuẩn bị đánh nhau. [..] Chả là cách đây năm hôm, trong trận bóng giao hữu giữa lớp tôi và lớp thắng Nghi nhân dịp kết thúc năm học, khi nhận được đường chuyền của thằng Phước, tôi lướt xuống sút vào gôn đội nó một quả tuyệt đẹp thì nó la toáng lên bảo tôi việt vị”. Rõ ràng khi tôi nhận bóng thì trước mặt tôi còn đến hai hậu vệ” của đội nó, vậy mà thằng Nghi cứ khăng khăng không công nhận bàn thắng của tôi. Ức nhất là lúc đó bên tôi đang bị dẫn trước một bàn. Thế là hai bên bỏ mặc trái bóng nằm lăn lóc trên sân, xúm lại cãi cọ. Rốt cuộc, không ai chịu ai, hai bên đều gom mũ áo, giày dép hậm hực ra về. Đã vậy, trước khi bỏ đi, thằng Nghi còn nhe răng trêu tôi: – Lần sau đừng “ăn cắp trứng gà” nữa nghen! Ý nó bảo tôi giỏi tài nấp sẵn ở sân đối phương để rình cơ hội ghi bàn “bất hợp pháp”. Trong khi bọn tôi giận tím mặt thì phe thằng Nghi cười lên hô hố. “Được rồi, nếu mày muốn gây sự, ông sẽ cho mày biết tay!”. Tôi lẩm bẩm trong miệng và tiếp tục đi tìm “vũ khí”. Tôi lục lọi ngăn kéo của chị Hiền. Ngăn kéo của chị Hiền chỉ toàn là bánh kẹo và trái cây, chẳng có thứ nào có thể dùng để đánh nhau cả. Chẳng lẽ lại dùng trái cây chọi địch thủ! Cuối cùng, tôi tìm thấy “vũ khí” trong hộp đồ nghề của anh Nghĩa. [...] Tôi mới cầm tờ giấy nhám lên thì thằng Phước tới. [...] Tôi nói: - Chiều nay mày có đi đánh nhau với tao không? Phước tỏ vẻ đắn đo: - Đánh nhau ấy à? Tôi khích: - Chẳng lẽ mày sợ thằng Nghi! Chính nó đã ăn gian trận bóng hôm nọ, lại còn chọc tức tụi mình nữa! Bỏ qua sao được! Phước bị tôi khích tướng, bèn gật đầu: - Đánh thì đánh! Tao mà sợ nó! - Nhưng đi đánh nhau phải có vũ khí! – Tôi lên giọng đàn anh. – Mày có vũ khí không? - Không! Tao chẳng có vũ khí gì cả! Tao chỉ muốn chơi nhau bằng tay thôi! – Hừ, vậy mà cũng gọi là đánh nhau! Một người lính gương mẫu bao giờ ra trận cũng mang theo vũ khí, mày hiểu không? Mày nhớ kĩ lại đi, ở nhà có vũ khí gì nào? Phước “nhớ kĩ” một lát rồi reo lên: − À, tao có cái ná thun, được không mày? Tôi gật gù: - Giàn thun chỉ để đánh nhau với bọn trẻ con thôi! Nhưng mà thôi, cũng được! Thế chiều nay mày nấp trong bụi cây ở ngã tư, còn tao sẽ đón đường thẳng Nghi. Chiều nào nó cũng đi ngang ngã tư đó. Tạo sẽ nói chuyện với nó. Mày nhớ theo dõi, khi nào tao vung tay lên khỏi đầu, mày sẽ bắn vào bụng nó. Lúc đó, tạo sẽ rút... “vũ khí hoá học” trong túi quần ra, xịt vào người nó, thế là nó lăn đùng ra đất. Chiều đó, tôi và Phước nấp sẵn trong bụi cây ở ngã tư. Trong khi chờ đợi, tôi dặn nó đủ thứ “kỉ luật chiến trường”, nào phải giương súng… thun ra làm sao, nín thở như thế nào. Phước nghe theo răm rắp. Còn nó thì cứ luôn mồm dặn tôi nhớ xịt vũ khí hoá học ít ít một chút. Nó sợ tôi làm thằng Nghi què chân suốt đời. Khi thấy bóng thằng Nghi xuất hiện từ xa, tôi bước ra đứng chặn giữa đường. Thấy tôi, Nghi reo lên: - Ủa, mày đi đâu đó? Tao đang đi tìm mày nè. Chết cha! Vậy là nó đã chuẩn bị rồi! Chẳng biết nó đem theo vũ khí gì? Tôi thót bụng, hỏi: – Mày tìm tao chi vậy? Nghi thò tay vào túi quần. Thấy vậy, tôi cũng cho tay vào túi quần nắm chặt cái kềm, sẵn sàng đối phó. Té ra “vũ khí” của Nghi là một cuốn sách nhỏ. Nó đưa sách cho tôi: - Đây là cuốn luật bóng đá của anh tạo. Cho mày mượn đọc để mai mốt đá bóng mình khỏi phải cãi nhau nữa! Trong đó có ghi rõ luật việt vị đó! Tôi đang ngơ ngác thì Nghi lấy trong túi áo ra mấy tờ giấy, huơ lên: - Đi xem phim không? - Vé xem phim hả? - Ừ, bạn chị tao cho ba vé, chị tao không đi nên cho tao. Phim “Trộm mắt Phật” hay lắm nghen mày! - Đưa tao xem nào! Tôi nói và rút tay ra khỏi túi quần, vô tình tôi lại lôi ra cả cái kềm. – Mày đem kềm đi đâu vậy? – Nghi tò mò. – A... à, lúc nãy tao sửa xe, rồi bỏ quên trong túi. Nghi trầm trồ: - Cái kềm bóng quá hén! Mày cho tao mượn đi, xe tao cũng đang sút mấy con ốc. Tôi đưa cái kềm cho Nghi và liếc lại phía bụi cây. Phước đang nhấp nhổm trong đó, tôi thấy đầu nó nhô lên hụp xuống liên hồi. Thấy tôi đưa “vũ khí hoá học” cho địch thủ, nó càng hồi hộp tợn. Nó giương ná thun lên ra ý hỏi, tôi bèn khoát tay bảo thôi. Nhưng chắc nó tưởng tôi ra hiệu “khai hoả”, liền kéo thật căng sợi thun, chuẩn bị bắn. Tôi hoảng hốt vội nhảy tới một bước, đứng chắn giữa nó và Nghi. Thấy điệu bộ lạ lùng của tôi, Nghi thắc mắc: – Mày làm gì vậy? – À... không! – Tôi ấp úng. Nghi nhìn về phía bụi cây: – Có gì đằng đó vậy? Biết không thể giấu được, tôi đành đáp: – Thằng Phước! Nó đang rình bắn chim! Tôi quay về phía bụi cây la lớn: - Ra đi, Phước ơi! Con chim của mày bay mất rồi! Phước cầm giàn thun lò dò bước ra: - Tụi mày nói chuyện lớn quá làm con chim bay mất, uổng thiệt! Nghi vỗ vai nó, an ủi: - Thôi, bỏ con chim đi! Bây giờ ba đứa mình đi xem phim “Trộm mắt Phật”. Phước khịt mũi: - Phim hay không mày? - Tuyệt! Có hoàng đế Ama và tên trộm Abu, hay lắm! - Hai tay này đánh nhau hả? Nghi ngơ ngác: - Đánh nhau gì? - Thì đánh nhau chứ đánh nhau gì! Đánh nhau bằng “vũ khí hóa học” đó! Nói xong, Phước nhìn tôi cười hích hích khiến tôi đỏ cả mặt. Nghi chẳng hiểu gì cả, nó choàng vai tôi và Phước kéo đi: - Không có đánh nhau đâu! Hai nhân vật này là bạn thân với nhau, một tình bạn chân thành và tuyệt đẹp! Nắng chiều hắt bóng ba đứa xuống mặt đường thành một khối, giống như người khổng lồ trong truyện cổ […] Quảng cáo
|