Bài văn tả một người bán hàng mà em biếtMỗi khi cần mua vật dụng gì, em hay đến cửa hàng bách hoá thiếu nhi ở đầu chợ. Nơi đó, chẳng những có bán rất nhiều thứ mà còn có chị bán hàng rất vui vẻ, biết chiều khách. Quảng cáo
Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn
Dàn ý Mở bài: Giới thiệu về người bán hàng em định tả - Tên người đó là gì? - Người đó bán hàng ở đâu? Thân bài: a. Tả ngoại hình - Vóc dáng - Khuôn mặt - Trang phục b. Tả tính cách - Lời nói, cử chỉ của người đó khi bán hàng thế nào? - Thái độ của người đó đối với khách hàng ra sao? Kết bài: Tình cảm của em đối với người bán hàng đó Bài siêu ngắn Ở gần nhà em có một cửa hàng tạp hoá. Người bán hàng là một cụ già đã ngoài sáu mươi tuổi. Thỉnh thoảng em vẫn sang đây mua hàng. Cửa hàng của bà rất đông khách. Dáng đi của bà cụ vẫn còn nhanh nhẹn và khoẻ mạnh lắm. Đặc biệt, tuy lớn tuổi nhưng vẻ ngoài của bà khiến rất nhiều người phải trầm trồ. Em đoán chắc thời còn trẻ, có lẽ bà đẹp lắm. Lúc nào bà cũng búi tóc cao gọn gàng. Khuôn mặt rất phúc hậu, lần đầu tiên gặp bà sẽ khiến cho mọi người có cảm giác thân thiện và tin tưởng. Làn da bà đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, hằn lên rất rõ. Mắt bà đã mờ, bà phải đeo kính khi bán hàng. Hàm răng vẫn còn chắc vì thỉnh thoảng em thấy bà vẫn nhai trầu. Khách hàng thường đến quầy hàng của bà rất đông. Người thì mua, kẻ thì đứng ngắm, thế nhưng bà vẫn rất vui vẻ. Tính tình của bà rất đôn hậu. Bà rất cẩn thận, sắp xếp hàng hóa, ghi chép việc mua bán đều rõ ràng, tỉ mỉ và chi tiết. Hơn nữa còn rất tận tâm trong việc phục vụ khách hàng, ai cần mua thứ gì, bà đều ân cần chiều theo ý khách. Nhiều khi mẹ đi vắng, em cần mua một quyển vở hay một cây viết chì, bà đều vui vẻ bảo em: “Cháu cứ cầm về đi, khi nào mẹ về mang tiền đến cho bà cũng được”. Mặc dù cửa hàng của bà chỉ là một cửa hàng tạp hoá nhỏ nhưng mọi người ở khu khố em đều đến đây mua hàng cho bà. Một phần là để giúp bà, phần vì bà là người nhân hậu một phần là vì mọi người đều cảm thấy rất yên tâm khi mua hàng từ cửa hàng của bà. Em rất yêu quý và kính trọng bà, em xem bà như bà ngoại của mình. Em mong bà khoẻ và sống thật lâu. Các bài mẫu Bài tham khảo 1: Mỗi khi cần mua vật dụng gì, em hay đến cửa hàng bách hoá thiếu nhi ở đầu chợ. Nơi đó, chẳng những có bán rất nhiều thứ mà còn có chị bán hàng rất vui vẻ, biết chiều khách. Chỉ mới nhìn chị thôi, người ta đã có cảm tình ngay: gương mặt đầy đặn, trắng trẻo, má lúm đồng tiền. Nhất là những lúc tiếp chuyện với khách, ánh mắt chị ân cần, lịch sự và miệng cười tươi tắn. Trên mái tóc dài chấm ngang bờ vai đen nhánh, chị cài một chiếc băng đô màu hồng nên có vẻ vừa thướt tha vừa gọn gàng. Tuy là cửa hàng bách hoá thiếu nhi nhưng lại có bán đủ thứ: từ tập, viết, thước, đồ chơi đến xà bông, bột ngọt… cho nên khách hàng rất đông, không chỉ trẻ con mà cả người lớn nữa. Một vài người đi đi lại lại ngắm nghía hàng hoá bày trên chiếc kệ dài treo sát tường, còn số đông tập trung trước mặt quầy, chồm cả người lên, tay cầm tiền giơ cao tranh nhau mua hàng trước. - Bán cho tôi một bịch xà bông. - Bán cho tôi hai hộp sữa. - Cái cặp đó giá bao nhiêu vậy cô? Khách háng dồn dập; chị tất bật vã mồ hôi mà vẫn không tỏ vẻ bực bội. Giá được quen biết chị em sẽ không ngần ngại vào phụ bán với chị ngay. Nhưng chị thật nhanh nhẹn tay vừa thoăn thoắt lấy hàng cho người này, miệng đã vồn vã trả lời cho người kia, luôn niềm nở, lễ phép với mọi người: - Thưa bác, chịu khó đợi cháu một chút. Do đó, dù có chờ đợi hơi lâu nhưng không một ai phiền lòng cả. Thấy em còn đứng phía ngoài, chị ngóng lên hỏi: - Em mua gì đó? - Chị bán cho em hai quyển tập. Chị nhoẻn miệng cười: - Nãy giờ chị tưởng em đứng ngắm hàng. Thôi được, có ngay! Hai quyển tập được gói lại cẩn thận, chị đưa cho em. Trả tiền xong, em lật đật ra về. Chị bán hàng ấy rất vui vẻ, nhã nhặn, thảo nào cửa hàng chị bán đắt là phải. Bài tham khảo 2: Cứ mỗi lần cần mua gì là em hay ghé qua gian hàng dụng cụ học sinh của cửa hàng bách hoá tổng hợp trên đường đi học. Chắng phải nơi đây bán rẻ hơn, mà do cô bán hàng rất lịch sự. Em cũng chưa biết tên cô, chỉ nghe mọi người gọi là cô Ba. Cô Ba độ hăm bốn, hăm lăm tuổi là cùng. Cô không cao lắm. Mái tóc cô đã uốn ngắn lại được cột vén lên phía sau gọn gàng nên trông thật phù hợp với dáng người nhanh nhẹn của cô. Đôi mắt cô đen láy với cái miệng hay cười, do đó nét mặt cô Ba lúc nào cũng rạng rỡ. Gian hàng của cô Ba có đủ thứ. Phía trên tường, lủng lẳng những cái bình mủ đựng nước, những chiếc cặp xinh xắn dù màu xanh đỏ. Trong quầy kính khá dài, nào thước, viết đủ loại, nào tập vở, giấy màu, thiệp chúc xuân, tất cả đều trưng bày khéo, sắp xếp tạo thành những hình trang trí hấp dẫn. Vừa thấy chúng em bước vào, cô đã vui vẻ chào đón. Vì là giờ tan học nên học trò là đa số, chi có vài khách người lớn. Các bạn ùa vào vây quanh quầy hàng. Người hỏi mua thứ này, người hỏi mua thứ khác lao xao. Có bạn vì nôn về sớm nên hối thúc, cô nhã nhặn: - Em làm ơn đợi có một chú nhé! Một mình cô Ba tất bật, quay vào ngăn kê phía sau lấy hộp phàn, quay ra quầy kính lấy cây com-pa, khi thì leo lên ghế đẩu để lẩy món hàng do khách yêu cầu. Em nghĩ là cô khó làm xuể hết nổi. Thế nhưng cô vẫn rất điềm tĩnh. Những thứ nào tính tiền xong, cô cẩn thận cho vào những túi ny-lông có quai sách. Mọi việc nhanh chóng, cứ nhìn đôi tay thoăn thoắt thì đù biết cô là người buôn bán thành thạo. Thấy em nãy giờ đứng bên ngoài, cô mỉm cười. - Em trai cần mua gì? - Dạ, bán cho em một quyển vở và một cây viết. Vừa trả tiền xong, định quay ra, cô đã gọi lại: - Em quên nhận tiền thối lại rồi. Em cám ơn cô và cùng các bạn ra về. Tuy giữa em và cô Ba không có mối quan hệ thân mật gì nhưng chính thái độ niềm nở, ân cần của cô đã làm cho em rất có cảm tình. Bài tham khảo 3: Trời mưa tầm tã. Em đi học về đã thấy một chú bé đứng co ro trú mưa trước cửa nhà em. Em độ 9, 10 tuổi. Mặc một bộ áo quần màu xanh đã bạc màu, ống quần xắn cao. Đi đôi dép nhựa màu nâu xỉn đã cũ kĩ. Đôi mắt em rất đen, ngước lên nhìn, trông rất hiền từ, dịu dàng. Một chiếc làn tre nhỏ đựng đầy các gói tăm tre. Khi mẹ em mở cửa, em lễ phép thưa: - Bác cho con đứng trú mưa một chốc. - Cháu đi đâu đấy ? - Thưa bác, con đi bán tăm. Đôi mắt mẹ nhíu lại, thoáng buồn: - Nhà vừa hết tăm. Cháu bán cho bác 10 gói. Em bé cảm ơn khi mẹ đưa trả 3.000 đồng. Sau đó một giây ngập ngừng, mẹ nói: "Thôi, cháu giữ lại 2.000 đồng này nữa, bác cho cháu...". Em bé cảm ơn rất khẽ, nước mắt ứa ra. Quảng cáo
|